Hai họ chỉ đến một phút . Tiêu Dã cầm chùm chìa khóa hơn hai mươi cái, lắc lắc về phía Bùi Dữ. Tiếng va chạm leng keng vang lên, rõ ràng.
Bùi Dữ gật đầu, xoay trở xe.
Tiêu Dã cũng nhanh chóng lên xe, ghế phụ.
Cố Cẩn Hành khởi động xe, lái thẳng về phía .
Ở căn cứ Ngự Phong, đám sống sót đều dựng tai ngóng. Đến khi tiếng động nhỏ dần biến mất, họ mới dám thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên . Khi thấy đuôi xe của họ, ai nấy đều như trút gánh nặng.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy gương mặt của lão đại bọn họ như thấy ma , cứ chằm chằm mặt đất trống , ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Chuyện gì xảy ?
Có đó mới phản ứng , mặt mày cũng lộ vẻ sững sờ.
“Bọn họ thu dọn vật tư nhanh á?”
“Trước đến ba phút mà?”
“Cái gì biến mất dấu vết ? Mà cũng chẳng thấy tiếng động gì lúc họ thu dọn luôn?”
Như gặp ma thật .
Ai nấy đều nghi ngờ, nhưng ai liên tưởng đến dị năng gian.
Cũng trách họ .
Trước lúc nhà nước công bố các loại dị năng, ai đến năng lực gian !
Mọi trong lòng đều mơ hồ đoán , nhưng ai lên tiếng, chỉ âm thầm tự tiêu hóa suy nghĩ.
Dù lão đại căn cứ Ngự Phong đang hoang mang, cũng ai gì thêm.
Lúc , xe của nhóm Bùi Dữ gần đến khu vực của căn cứ Quan Thổ.
Hai căn cứ thực cũng chẳng cách bao xa.
Thấy xe của bọn họ đến, bên Quan Thổ khá ngạc nhiên, nhưng vẫn theo quy định, chậm rãi giữa đường chắn, dang tay yêu cầu dừng xe.
Từ đến nay, Quan Thổ và Ngự Phong vốn hòa thuận. Bên Ngự Phong đến đây vơ vét sạch vật tư, họ chỉ còn cách bắt giữ vài sống sót lao động để gỡ gạc phần nào.
Lúc thấy xe nhóm Bùi Dữ, họ cứ nghĩ là của Ngự Phong đến tìm vật tư. Dĩ nhiên chặn để kiếm ít “phí qua đường”.
Không ngờ xe bên hề giảm tốc, cứ thế lao thẳng tới, thèm đếm xỉa gì đến sống c.h.ế.t của chắn đường!
Người chắn đường thấy xe sắp đ.â.m tới thì cuống cuồng tránh sang một bên. Vừa kịp né sang lề, Cố Cẩn Hành đ.á.n.h lái, vèo một cái lao qua.
Không ít sống sót ở Quan Thổ chứng kiến cảnh đó, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Rõ ràng là khiêu chiến, chuẩn khai chiến đúng ?
Người bên Quan Thổ càng nghĩ càng tức, lập tức cầm vũ khí hét lớn, hùng hổ kéo xông về phía Ngự Phong để ăn thua đủ.
Tiêu Dã thong dong ở ghế phụ, ăn bánh mì , “Hai căn cứ chắc sắp đ.á.n.h .”
Cố Cẩn Hành đáp, “Bên nào cũng chẳng loại , đ.á.n.h thì đánh, càng .”
Chạy thêm hơn mười phút nữa, trời bắt đầu rạng.
Tiêu Dã ăn xong bánh mì, no bụng thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả đêm qua lái xe, tinh thần căng như dây đàn, mắt đầu đều mỏi mệt rã rời.
Bùi Dữ , “Phía là một thị trấn nhỏ. Mình dừng đó nghỉ hai ngày hãy tiếp.”
Cố Cẩn Hành gật đầu, “Được.”
Hai ngày nay cả nhóm gần như ngủ một giấc hồn, lái xe kiểu thì kiệt sức đến nơi .
Ôn Xu mới ngủ vài tiếng, giờ vẫn mệt lắm. Cô cạnh Bùi Dữ, trong lòng ôm chiếc gối hình bông hoa, ngoan ngoãn tựa .
Thật Bùi Dữ cũng buồn ngủ, nhưng với thì chút mệt mỏi đáng kể.
Bùi Dữ sang: “Xu Xu, để xem mặt em một chút.”
Ôn Xu nghiêng đầu cho kiểm tra. Chỗ đụng lúc chỉ đỏ, giờ gần hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-177-day-nghi-ngo.html.]
Cô nhét gối bông lòng , “Xem xong , yên tâm . Ngủ một giấc !”
Bùi Dữ ôm gối, “Thị trấn cũng sắp tới , chờ một lát nữa ngủ tiếp. Em đói ? Muốn ăn gì ?”
Ôn Xu lắc đầu, “Mới dậy sớm quá, em thấy thèm ăn. Mà mệt hả?”
Cô ghé gần kỹ mặt , “Có quầng thâm mắt , cả tia m.á.u đỏ nữa kìa.”
Bùi Dữ mặt , “...Em nhầm đấy. mà nếu thấy vất vả , định thưởng gì cho ?”
Đổi chủ đề một cách vụng về. với Tiểu Miêu thì cũng .
Ôn Xu ngẩn , nhỏ giọng hỏi: “Cho ... một cái hôn ?”
Bùi Dữ gì thiếu , cô cũng chẳng nên thưởng gì nữa.
Anh nhướng mày, “Cái đó mà cũng tính là thưởng ? Vậy chẳng ngày nào cũng đang thưởng cho em ?”
Xàm.
Rõ ràng là tự tự thưởng .
Ôn Xu hừ khẽ một tiếng, thèm tranh cãi vụn vặt, “Vậy , thưởng gì nào? Em chiều hết!”
Bùi Dữ véo nhẹ má cô, khẽ, “Được nha, giờ còn đùa hả? Miêu Miêu hư đó.”
Ôn Xu lập tức nghiêm túc , “Không ! Để em suy nghĩ kỹ , đừng ép em.”
Bùi Dữ gật đầu, “Được, ép.”
Anh lấy một viên kẹo sữa từ gian, “Không ăn cơm thì cũng ăn cái gì cho sức.”
Ôn Xu vốn mê kẹo, ai cho cũng từ chối. Bùi Dữ đút cho, cô liền ngoan ngoãn ăn.
Mặt trời lên , nhiệt độ cũng tăng vọt mấy độ. Mặt đường khô ráo, khí nóng bức hẳn lên.
Gần trưa, bọn họ một thị trấn nhỏ gần đó.
Ngay đầu thị trấn là một khách sạn.
Cố Cẩn Hành hỏi, “Phía là khách sạn, dừng xe ?”
Bùi Dữ gật đầu, “Ở đó nghỉ .”
Dù cũng cần sắp xếp , nghỉ ở cũng thôi.
Họ đỗ xe cửa khách sạn, tiên dọn sạch đám tang thi quanh đó mới xuống xe. Xong xuôi mới sảnh lớn của khách sạn.
Bùi Dữ nhanh chóng xử lý sạch đám tang thi quanh đây.
Khách sạn chỉ tang thi ở tầng một, chắc là từ ngoài phố lạc .
Tiêu Dã là cùng, tiện tay đóng cửa chính , “Cuối cùng cũng thể ngủ yên , mệt c.h.ế.t .”
Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả, song song với , “Cho chắc thì lát nữa ở chung phòng với nhé. Có gì còn hỗ trợ kịp.”
Về phần Bùi Dữ, một cũng đủ cân cả đám, chẳng cần lo lắng gì.
Tiêu Dã , “Ừ cũng . Ở đây khách sạn lớn, chủ yếu là phòng hai .”
Cố Cẩn Hành cẩn thận hỏi, “Cậu ngáy khi ngủ ?”
Anh chỉ chịu Tiểu Bình Quả ngáy, vì thấy thấy dễ thương.
Tiêu Dã chần chừ, “ , ai ngáy cả.”
Cố Cẩn Hành, “Vậy cứ thử một đêm. Nếu ngáy thì hôm tách ngủ.”
Cả nhóm ai nấy cũng đều kiệt sức. Họ tìm đại hai phòng đối diện , một cho Bùi Dữ và Ôn Xu, một cho Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành.
Bùi Dữ để một ít vật tư phòng họ xong thì với Ôn Xu.
Phòng hai cửa sổ, diện tích tương đương . Do lâu ai ở nên trong khí đầy bụi, ánh nắng chiếu là thể thấy rõ ràng.