Lúc đó, chính phủ công bố một loại thuộc tính dị năng, nhưng tận thế xảy lâu như mà họ vẫn từng thấy dị năng hệ lôi xuất hiện.
Phải rằng dị năng hệ lôi mạnh, trừ khi não vấn đề thì mới dám gây chuyện với như .
“Thật đó! Bọn đúng là điều, dám gây phiền phức cho đại ca. Hay để tụi quỳ xuống xin , ngài thể tha cho một ? Chúng sống dễ dàng gì, già, trẻ nhỏ, thực sự là bất đắc dĩ mới thế!”
“Mấy ơi, là thế nhé, bọn cung cấp chút thông tin giá trị xem như chuộc , ?”
Tiêu Dã nhướn mày, lạnh: “Chỉ thành ý cỡ đó thôi ? thấy mấy coi tính mạng gì thật . Nói thử xem, thông tin gì đáng giá mà thể cứu mạng hơn chục các ?”
Nghe , cả đám đổ mồ hôi lạnh. Ban đầu điện đến mức mềm cả chân, giờ uy h.i.ế.p nữa, ai mà sợ?
Có len lén sang Bùi Dữ đang im lặng, nuốt nước bọt, quyết định tung thông tin sốc nhất , sợ g.i.ế.c nếu giá trị lợi dụng.
“ ! Thật bọn là sống sót từ căn cứ Ngự Phong chân núi bên . Phía căn cứ tụi còn căn cứ Quan Thổ nữa. Ở đó là bọn ác ôn, chuyện g.i.ế.c phóng hỏa gì cũng . Bọn chỉ chặn xe , lấy chút đồ, bán tin để họ thuận lợi qua căn cứ Quan Thổ.”
Tiêu Dã tin lời .
Cậu đá thẳng đùi một gã đàn ông đang phía , hỏi: “Hắn thật ? Lấy chút đồ là lấy bao nhiêu? Nói dối là c.h.ế.t đầu tiên đấy. Mạng mấy cộng chắc đổi một cái mạng , nên đừng giở trò.”
Người đầu tiên mở miệng tái mét mặt, dám gì thêm, chỉ chằm chằm kẻ đá.
Vấn đề là giờ ai cũng lo cho , còn ai rảnh mà giúp khác?
“Hắn sai … Về phần vật tư , tụi cướp sạch luôn, chỉ để cho họ bộ đồ mặc , còn xe và đồ ăn thức uống đều lấy hết…”
“ một chuyện là thật! Căn cứ Quan Thổ đúng là tàn bạo. Bọn cướp thì thôi chứ hại , cũng bắt phụ nữ trẻ vị thành niên. Còn bọn Quan Thổ thì khác, chuyên bắt phụ nữ, đàn ông khỏe mạnh thì ép ở căn cứ việc công…”
Tiêu Dã thấy tên lan man, liền nhếch môi lạnh sang hỏi: “Bùi Dữ?”
Bùi Dữ thản nhiên đáp, ánh mắt lướt qua từng : “Căn cứ của các còn bao nhiêu vật tư?”
Mọi hiểu hỏi , đưa mắt .
Có lắp bắp trả lời: “Không… rõ lắm, tụi chính xác.”
Bùi Dữ nhẹ: “Vậy thì dẫn đường , bọn đến căn cứ các khách. Không gì khó nhỉ?”
là xui tận mạng!
Trước giờ chỉ bọn họ cướp , ai ngờ hôm nay khác cướp ngược, mà còn là cướp cả căn cứ!
Tuy trong lòng c.h.ử.i thầm đủ thứ, nhưng chẳng ai dám thể hiện mặt. Họ lục tục dẫn đường, chẳng ai c.h.ế.t cả. Chuyện lừa ở căn cứ ai mà từng ? Không ai trong căn cứ là sạch sẽ cả.
Nếu căn cứ chịu giao vật tư, thì cũng đừng trách họ liều c.h.ế.t. Có gan thì cùng c.h.ế.t luôn !
Bùi Dữ và Tiêu Dã xe, mà thong thả theo bọn họ. Cố Cẩn Hành lái xe chậm , giữ cách đủ phía .
Căn cứ Ngự Phong ngay chân núi. Thực đây là một sườn núi khá cao, nếu ai lái xe ngang thì dễ đụng ngay căn cứ . Đây cũng là lý do Ngự Phong dựng trạm chắn ở đây để cướp .
Bùi Dữ theo bọn họ hơn 500 mét, liền thấy nhiều xe cướp đang đậu đầy hai bên đường, phủ một lớp bụi dày. Ước chừng tới gần 30 chiếc, tuy cũ kỹ nhưng vẫn còn dùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-175-bi-cuop-nguoc.html.]
Anh thu ánh mắt, ngẩng đầu về phía .
Ngự Phong là một căn cứ nhỏ, chỉ hơn trăm . Cổng gác, tay cầm ống nhòm, cúi đầu xem xét. Chờ bọn họ đến gần, gã mới từ từ ngẩng đầu.
khi lên thì gã trợn tròn mắt.
Cái gì ?
Mắt hoa ?
Gã gác cổng vội cầm ống nhòm , thấy khuôn mặt đắc ý của Tiêu Dã thì lập tức sợ đến mức lui về .
“Có chuyện ! C.h.ế.t ! Tỉnh dậy hết !”
“Chúng cướp ngược ! Còn ngủ cái gì nữa! Mau lên! Lão đại! Cứu mạng!”
Tiếng hét đó vang dội cả căn cứ. Không chỉ Ngự Phong thấy, mà nhóm của Bùi Dữ cũng rõ rành rành.
Nhóm bắt dẫn đường hổ đến đỏ cả mặt.
Mẹ kiếp.
Thua thì thua, cần la toáng lên như thế ?
Cả bọn tới cổng căn cứ, lão đại của Ngự Phong vội vàng chạy , lướt qua nhóm dẫn đường, vội nặn nụ xã giao.
Lão đại Ngự Phong : “Hai em , căn cứ tụi nổi tiếng hiếu khách, cần gì lớn chuyện thế? Vừa là hai vị đây là bản lĩnh, tụi tất nhiên là mời khách ! Mời , mời , hôm nay nhất định tiếp đãi chu đáo!”
Những chuyện giao tiếp kiểu Tiêu Dã giỏi, sợ lỡ lời nên quyết định giữ im lặng, giữ bộ mặt lạnh lùng để hù .
Bùi Dữ bình thản : “Tiếp đãi thì khỏi cần. Còn chuyện cướp bóc, nghĩ ông rõ hơn chúng . Không cần vòng vo, giao vật tư .”
Sắc mặt lão đại lập tức đổi: “Đừng mơ! Căn cứ chúng hơn trăm , tưởng dễ bắt nạt lắm ? Đừng nước tới!”
Vừa dứt lời, mặt ông còn kịp nhăn thì mắt lóe lên ánh sáng chói lóa. Ông giơ tay che mắt, nhưng tay giơ lên thì tê rần, đau đến mức la oai oái.
Không chỉ ông , nhóm dị năng giả cũng lăn lộn đất, nước mắt nước mũi tèm lem, cực kỳ t.h.ả.m hại.
“Đại ca! Đại ca! Giao hết! Vật tư giao hết!”
“Đừng đ.á.n.h nữa! Đau quá!”
“Cái gì thế ? Là điện hả?!”
Chỉ nhóm hơn chục dẫn đường là điện giật. Bọn họ cảnh tượng đó mà sợ hãi, nhưng trong lòng thầm mừng may mắn. Trước đó còn tưởng đám chỉ lợi hại, ngờ còn tay hết sức!
Bùi Dữ thu dị năng, đồng hồ: “Mười phút. Trong mười phút thấy bộ vật tư dự trữ của căn cứ.”
Tiêu Dã híp mắt: “Còn nổi đấy? Mười phút là dài lắm đó. Nếu mười phút mà thấy đủ vật tư, thì tụi sẽ tiễn các lên đường. Lão đại của bọn là dị năng hệ lôi, là hệ băng, các c.h.ế.t kiểu nào?”