Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 174: Đưa Vật Tư Tới

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Dã nghiêm mặt :

thấy một tia sáng màu vàng, trông như lửa nhỏ.”

Cố Cẩn Hành xoa trán, giọng khàn khàn:

“Khoảng cách ước chừng bao xa?”

Lúc xe thắng gấp ban nãy, đang ngủ, đầu đập ghế nên giờ vẫn còn đau âm ỉ.

Tiêu Dã :

“Tầm hơn 30 mét phía , cái xe màu đen .”

Bùi Dữ lệnh:

“Bật đèn pha .”

Khi đèn pha xe bật lên, con đường phía lập tức sáng rõ. Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành hàng ghế đầu, tận dụng ánh sáng để quan sát tình hình giao thông.

Cố Cẩn Hành gắng giữ tỉnh táo, chăm chú ngoài:

thấy gì bất thường cả.”

Bùi Dữ từ phía đưa cho mỗi một chiếc ống nhòm:

“Nhìn kỹ .”

Lúc , chỉ xe của họ đang ở cầu. Gió đêm lùa qua cầu, lướt qua mặt sông mang theo chút se lạnh. Trong màn đêm yên tĩnh, họ như một con thuyền nhỏ cô độc lênh đênh giữa biển nước, tầm mắt chỉ là sông nước, chẳng thấy lấy một mảnh đất liền.

Tiêu Dã cau mày:

“Phía xe vẫn thấy gì rõ ràng… giờ lùi tiến lên?”

Trong từ điển của Bùi Dữ, hai từ “lùi ”.

Anh :

“Kệ nó là ma, cứ tiến lên.”

Một câu khiến m.á.u trong Tiêu Dã như sôi lên. Cậu hít sâu một , đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía .

Đi đêm nhiều thì kiểu gì cũng gặp mấy chuyện sạch sẽ, nhưng bọn họ loại dễ sợ hãi. Không lẽ sợ mấy thứ mờ mờ ảo ảo thực thể ?

Bùi Dữ tin khả năng cảnh giác của Tiêu Dã. Chuyện nhầm chắc khó xảy với . Vậy nên cái ánh sáng đó khả năng lớn là thật, chỉ là chỉ Tiêu Dã thấy , còn khác thì .

Cũng thể, ánh sáng ở chỗ cách họ 30 mét như tưởng tượng, mà là ở đầu cầu bên .

Dù là thế nào, Bùi Dữ cũng chẳng cảm thấy đáng sợ gì cả.

Câu của khiến Ôn Xu cũng tỉnh táo hẳn.

Tiểu Miêu lén lút thò đầu cửa sổ tình hình bên ngoài, tò mò nhát gan, xem mà dám xem.

Bùi Dữ nhéo nhẹ cổ cô kéo cô về phía :

“Cẩn thận, ngã bây giờ.”

Ôn Xu ôm cổ , ngước mắt hỏi nhỏ:

“Thật sự ma ?”

Bùi Dữ bật :

“Nói bừa thôi.”

Cô nàng ngốc , rõ ràng sợ gần c.h.ế.t mà còn tò mò.

Ôn Xu chớp chớp mắt, dụi mặt n.g.ự.c , áp sát xương quai xanh của , thì thầm:

“Giờ ngủ nữa …”

Bùi Dữ vươn tay nhéo má cô, mềm mềm mịn mịn, sờ tay thật sự.

Giọng cũng dịu theo:

“Vậy chút nữa ngủ bù cũng .”

Xe chạy bon bon đến gần cuối cầu vượt. Sắp lên mặt cầu lớn, Tiêu Dã đột nhiên phát hiện mặt đường phía vài điểm sáng nhỏ, bén nhọn phản chiếu ánh đèn xe. Anh lập tức giảm tốc, đó thắng gấp nữa.

Lần còn gấp hơn cả . nhờ chuẩn , Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành ảnh hưởng gì.

Chỉ Ôn Xu là lúc đó đang thả lỏng, tựa đầu trong n.g.ự.c Bùi Dữ. Xe thắng gấp, cô giật về , Bùi Dữ ôm chặt giữ , nhưng tiếp theo đó đẩy về phía , va trúng vai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-174-dua-vat-tu-toi.html.]

“A!”

Ôn Xu đau, nước mắt lưng tròng, ôm mặt xoa xoa.

Bùi Dữ nhíu mày, nâng cằm cô lên kiểm tra, thấy trán và một bên má đều đỏ bừng lên vì va đập.

Anh nhẹ tay xoa xoa chỗ đau cho cô, giọng đầy áy náy:

“Xin , bảo vệ cho em.”

Ôn Xu nước mắt rưng rưng, nhưng thì ngẩng lên đầy ngạc nhiên, lắc đầu:

“Lát nữa là hết đau , đừng lo.”

Đâu của Bùi Dữ, xin ?

Tất cả là do đám đổ cầu , thật quá đáng.

Khi Bùi Dữ đang kiểm tra vết thương của Ôn Xu, thì Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đang đối đầu với đám giăng bẫy đổ cầu.

Mấy kẻ đó khi thấy xe dừng thì vẫn cố giấu lộ diện. Đinh họ dùng là hàng đặt riêng, nhỏ và cực kỳ cứng, thể tái sử dụng. Bình thường chỉ khi ánh sáng mạnh chiếu mới thấy chút ánh kim nhỏ, khiến khác tưởng là ảo giác. Mà khi phát hiện thì lốp xe đ.â.m trúng .

Chiêu của họ hầu như nào cũng thành công. , phát hiện sớm.

Điều đó chứng tỏ nhóm đơn giản, nên đám đổ cầu dám manh động, chỉ trốn tránh cho qua chuyện.

Nếu đối phương chọn xe, thì coi như xong. nếu xuống xe kiểm tra kỹ mặt đường, thì họ thể bất ngờ lao bắt con tin.

Thật , đám cũng chuyên sống bằng mánh khóe đổ cầu, đây chỉ là kiểu thu hoạch ngoài dự tính. Nên chỉ cần nhóm Bùi Dữ xuống xe, ý định tìm chỗ núp của họ, thì họ cũng cần liều mạng.

Họ tự cho là giấu kỹ. thực tế, chỗ trốn của họ Tiêu Dã phát hiện từ lâu.

Tiêu Dã lạnh:

“Chỉ vài ba chiêu mèo quào thế mà cũng dám lừa . Ai cho bọn nó gan ?”

Cố Cẩn Hành nheo mắt:

“Mấy cái đinh qua đúng là đặc biệt ha?”

Nhìn sơ đúng là khó phát hiện, cẩn thận lắm mới thấy . Kỹ năng của Tiêu Dã đúng là ghê thật.

Tiêu Dã đầu hỏi:

“Muốn xuống xử lý tụi nó ?”

Bùi Dữ đặt Ôn Xu sang ghế bên cạnh:

với .”

Nghe , Tiêu Dã lập tức mở cửa xe bước xuống. Cố Cẩn Hành ghế lái, sẵn sàng trong tình huống.

Bùi Dữ đưa cho Ôn Xu hai cái bánh quy nhỏ, cũng theo xuống xe.

Lúc hai họ xuống xe, đám đang núp trong bóng tối đều choáng váng.

“Gì ? Xe bọn nó ba gã đàn ông hả? Cái thằng xuống ngầu dữ, đ.á.n.h nổi đó?”

“Chờ chút, ghế còn một cô gái.”

“Xong , phen tiêu thật . đêm nay đừng tay còn cố chấp!”

“Hai tên khí thế thật, cơ bắp đầy … Với chiều cao và hình đó, tụi nó mà quật một trận thì em chẳng ai chịu nổi! Về nhà ngủ còn hơn!”

“Bình tĩnh! Bọn họ phát hiện , im lặng tiếp !”

Thực , ngay khi xuống xe, Bùi Dữ quanh và đoán vị trí bọn chúng đang núp. Còn Tiêu Dã thì sớm .

Tiêu Dã bước tới nhặt mấy cái đinh lên, bỏ túi:

“Cũng đấy, tiện thể gom về luôn.”

Dù mấy cái đinh dùng , cũng định để tụi giữ mà dùng cho khác.

Bọn thấy thể thoát, vẫn cố thủ.

Bùi Dữ cũng nhiều, vung tay b.ắ.n vài tia chớp, điện giật khiến cả đám la oai oái, bò lồm cồm chui ngoài, chân run cầm cập quỳ rạp xuống đất.

“Ái da, gặp ma thật !”

“Cái quái gì ! Dị năng gì đây? Chưa từng thấy luôn!”

“Trên mạng … đây là hệ lôi… Mẹ ơi! Đại ca! Tha mạng! Bọn em chỉ đổ cầu kiếm tí vật tư thôi mà!”

 

Loading...