Tiêu Dã : “Chỗ chắc chỉ còn cái vỏ trống thôi, xăng chắc cũng lấy sạch .”
đến nơi thì cũng xuống xem thử một chút.
Bùi Dữ dọn sạch bộ xác sống quanh khu vực hiệu cho Cố Cẩn Hành dừng xe.
Anh : “Tiêu Dã theo xuống xe, Xu Xu ở đây với Cẩn Hành và Tiểu Bình Quả ?”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Bùi Dữ và Tiêu Dã xuống xe, khi còn Ôn Xu một cái.
Cô áp mặt cửa sổ xe, vẫy tay với : “Nhớ về nhanh nha.”
Bùi Dữ suy nghĩ một chút , đưa cho cô hai ly trái cây: “Một phần cho em, phần còn cho Cẩn Hành và Tiểu Bình Quả. Em ăn xong chắc tụi cũng .”
Ôn Xu thấy trái cây thì kìm l.i.ế.m môi, vui vẻ nhận lấy: “Oa~”
Anh còn chuẩn cho cô chiếc muỗng hình mèo và cái nĩa hình hoa hồng – là đồ cô thích.
Xoa đầu cô một cái, Bùi Dữ dẫn Tiêu Dã kiểm tra trạm xăng.
Ôn Xu đưa ly trái cây còn cho Cố Cẩn Hành, ăn nghịch điện thoại.
Trái cây là loại cô thích – dưa hấu, dâu tây, việt quất, đào mật – chuẩn sẵn và cắt mắt.
Cô c.ắ.n một miếng dâu tây, lấy điện thoại chụp hình, gửi cho Cố Dư một bản, gửi cho Bùi Dữ một bản.
Ngon như , tất nhiên chia sẻ với Bùi Dữ .
Hơn nữa khung chat giữa hai họ vẫn đang trống trơn.
Miêu Miêu Đáng Yêu: [Hình ảnh]
Miêu Miêu Đáng Yêu: [Ngon dã man luôn!]
Miêu Miêu Đáng Yêu: [Để dành cho một chút nè!]
Lúc đó, Bùi Dữ và Tiêu Dã đang trong trạm xăng nên kịp xem điện thoại.
Họ một vòng kiểm tra, xem cả các thùng chứa xăng, đúng như Tiêu Dã đoán – chẳng còn gì, sạch trơn.
Trạm xăng vẫn còn mùi xăng nhè nhẹ, chắc là lúc dọn kịp nên đổ .
Tiêu Dã bực : “Thùng còn đục lỗ nữa, mấy quá đáng thật, mang thì phá luôn ? Xăng ghi tên họ .”
Bùi Dữ thấy nổi nóng, đưa cho miếng dưa hấu: “Ăn cho mát, mấy chuyện kiểu còn gặp nhiều.”
Tiêu Dã nhận lấy, c.ắ.n một miếng to: “Aaa, ăn dưa hấu mùa hè sướng gì !Anh Bùi, tuyệt quá! đàn em của cả đời luôn!”
Câu …
Bùi Dữ cạn lời: “Nói linh tinh gì đấy, là đồng đội, là em, đại ca xã hội đen, nhận đàn em.”
Tiêu Dã ngây ngô: “Anh Bùi, ăn nữa.”
Bùi Dữ cái vỏ dưa gặm sạch trơn: “Về xe , lát nữa cho nửa trái, tự múc mà ăn.”
Tiêu Dã suy nghĩ một chút: “Chưa thử kiểu ăn bao giờ… Vậy lấy cái muỗng to nhất múc cho .”
Chứ cầm miếng nhỏ ăn miệng.
Nói đến đây… kiểu ăn chắc hợp với Tiểu Miêu hơn, vì miệng cô nhỏ.
Bùi Dữ : “Được.”
Anh lấy điện thoại xem ai nhắn tin cho .
Vừa nãy lúc trạm xăng, nhắn tin nhưng xem kịp.
Điện thoại để chế độ im lặng, chỉ tin của Tiêu Dã hoặc những quan trọng mới hiện thông báo – trong đó Hà Văn Hi mới thêm gần đây.
Tưởng là tin từ Hà Văn Hi, ai ngờ mở là tin của Ôn Xu.
Trong mắt Bùi Dữ lập tức hiện lên ý , bắt đầu trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-173-do-cau.html.]
Miêu: [Vừa kiểm tra xong, chuẩn ]
Miêu: [Không gì cả]
Miêu: [Tiểu Miêu ăn , cần để dành cho ]
Lúc Ôn Xu nhận tin, cô ngoài cửa sổ thì thấy Bùi Dữ và Tiêu Dã đang về.
Cô nhích gần phía cửa, mở cửa cho Bùi Dữ, tay vẫn cầm ly trái cây.
Ôn Xu gọi: “Bùi Dữ!”
“Đây,” Bùi Dữ và Tiêu Dã chân dài nên bước nhanh, “Bọn về .”
Ôn Xu lập tức lui trong cho .
Cố Cẩn Hành hỏi: “Thế nào? Có tìm gì ?”
Tiêu Dã đáp: “Không gì hết, xem phía trạm xăng còn gì .”
Kết quả cũng trong dự đoán của Cố Cẩn Hành nên quá thất vọng, khởi động xe tiếp tục lên đường.
Bùi Dữ đưa cho Tiêu Dã nửa trái dưa hấu, kèm cái muỗng siêu to: “Đừng nước đổ trong xe đấy.”
Tiêu Dã múc phần giữa hớn hở: “Ok… Xu Xu ăn ? Phần giữa ngọt nhất luôn đó!”
Ôn Xu nửa trái dưa hấu trong tay , liếc sang Bùi Dữ: “Em ăn, Tiêu Dã ăn hết .”
Tiêu Dã “” một tiếng, qua hỏi Cố Cẩn Hành ăn .
Dù Tiểu Miêu gì, nhưng ánh mắt cô hết điều.
Bùi Dữ bật : “Nhìn kiểu gì thế? Có cấm em ăn kiểu đó , chỉ là sợ tiết chế, ăn nhiều quá đau bụng.”
Ly trái cây lúc nãy sắp hết , mà dưa hấu thì nặng, Ôn Xu ăn sẽ tập trung, dễ đầy bụng.
Ôn Xu hừ nhẹ một tiếng, vốn lơ luôn, nhưng nhịn : “ em cũng ăn kiểu đó mà…”
Bùi Dữ : “Vậy để Xu Xu ăn kiểu đó nhé?”
Ôn Xu dễ dụ, gật đầu ngay, đút cho một miếng đào mật: “Miếng ngon lắm!”
Bùi Dữ cúi đầu ăn luôn, cầm lấy ly và nĩa, đút hết phần trái cây còn trong ly cho cô.
Vừa vặn bằng khẩu phần trái cây mỗi ngày của cô.
Họ tiếp tục lên đường. Dọc đường dừng một để kiểm tra xe, đổ thêm xăng tiếp.
Tối hôm đó vẫn tiếp tục di chuyển, nghỉ theo ca, đến ngày thứ ba mới tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm.
Tối hôm , họ qua một cây cầu. Khi xe đang giữa cầu, gió lớn.
Ôn Xu ngủ lơ mơ trong lòng Bùi Dữ, nhưng cảm giác yên giấc.
Bùi Dữ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, mắt nhắm nghỉ ngơi.
Anh mới đổi ca với Tiêu Dã, từ ghế lái , cẩn thận cô tỉnh.
May mà Tiểu Miêu đang lơ mơ, vỗ vài cái ngủ tiếp.
Khi xe chạy đến giữa cầu, Tiêu Dã bỗng phanh gấp: “Anh Bùi, hình như gì đó … Có đang đổ cầu!”
Tiếng phanh khiến cả xe bừng tỉnh.
Ôn Xu giật bật dậy, hoảng hốt ôm lấy eo Bùi Dữ, dụi mặt n.g.ự.c , vẫn tỉnh táo.
Bùi Dữ xoa cổ cô, ngẩng đầu qua cửa kính phía : “Có đổ cầu?”
Gió cầu gào thét, bên tai chỉ tiếng gió đêm rít lên, kèm theo tiếng sóng nước dội .
Trên cầu chỉ lác đác bốn, năm chiếc xe, bên trong là xác sống – hẳn là theo lời khuyên ở nhà khi tận thế xảy .
Ngoài mấy chiếc xe đó, cầu chẳng gì đặc biệt.
Cũng thấy bóng dáng bất kỳ sống nào khác.