Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 172: Huấn Luyện Dị Năng

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cả nhóm bước phòng khách, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành nhịn khen mấy câu.

Dù ngày nào Ôn Xu cũng ăn mặc , nhưng hôm nay mặc đồ tím trông thật nổi bật và cuốn hút.

Tiêu Dã buột miệng :

“Nếu bọn định ở một căn cứ nào đó, chắc sẽ nhận nuôi một bé gái con, mỗi ngày chải tóc, trang điểm cho nó thật xinh.”

Cố Cẩn Hành thì liếc mắt, châm chọc:

“Lo mà chăm sóc bản . Chưa ăn mặc tử tế đòi nuôi con gái, cẩn thận dạy dỗ thành con trai luôn đấy.”

Tiêu Dã: “…”

Cậu Bùi Dữ, Cố Cẩn Hành, cúi xuống bộ đồ lính cũ kỹ đang mặc — thể phản bác.

Đôi khi khí chất còn quan trọng hơn cả cách ăn mặc. Ví như Bùi Dữ, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần jeans xanh cổ điển, thoạt thì chẳng gì đặc biệt, nhưng mặc lên mang cảm giác khác biệt. Cảm giác đó là gì, Tiêu Dã cũng , chỉ là… đặc biệt.

Cả nhóm nán biệt thự lâu. Sau bữa sáng là chuẩn rời ngay.

Lúc xe chạy ngang qua cánh đồng, thể thấy rõ những cây trồng biến dị với rễ to như bắp chân trưởng thành, cong oằn vì trái chín trĩu cành, trông khá nặng nề.

Hôm nay Cố Cẩn Hành cầm lái. Anh xem bản đồ và :

“Điểm dừng tiếp theo là một trạm xăng, chắc 10 giờ sẽ tới.”

Bùi Dữ đáp:

“Không vội, cứ từ từ cũng . Đoạn đường hôm nay chắc nhiều zombie.”

Tối qua, cả bọn hấp thu nhiều tinh hạch, nên hôm nay tiện đường thể bổ sung .

Điểm mạnh nhất của dị năng là biến zombie thành… “kho di động tiếp tế”. Tinh hạch dùng hết thì g.i.ế.c thêm là ngay, cần tiết kiệm, cũng cần cãi vì chia phần.

Lúc khác còn đang đau đầu mỗi ngày nên dùng bao nhiêu tinh hạch, thì dị năng của cả nhóm lên vài cấp .

Cố Cẩn Hành lái xe định. Gặp đoạn đường nhiều zombie, giảm tốc để Bùi Dữ và những khác dễ xử lý.

Bùi Dữ tiện tay quét sạch lũ zombie gần xe:

“Hôm qua học chiêu mới đúng ? Đám zombie tiến hóa để lo, còn mấy con thường, để luyện tập.”

Zombie tiến hóa mạnh hơn zombie thường nên thường lao đến . Chỉ cần Bùi Dữ tay thể xử lý hơn phân nửa.

Giờ đây, lượng zombie tiến hóa ngày càng nhiều, gần như ngang ngửa với zombie thường.

Ôn Xu và Tiêu Dã là hai xung phong hăng nhất, cả hai giơ tay như học sinh đang chờ lên bảng.

Ôn Xu hỏi:

“Dùng cách nào cũng hả?”

Tiêu Dã reo lên:

“Vậy kéo cửa kính xe xuống!”

Cửa xe mở, khí lạnh trong xe cũng tràn ngoài kha khá.

Bùi Dữ lấy quạt tay quạt cho Ôn Xu, :

, dùng cách nào cũng . Xu Xu thích chơi kiểu gì thì cứ chơi kiểu đó.”

Ôn Xu hào hứng:

“Vậy em sẽ dùng quả cầu nước úp lên đầu tụi zombie!”

Bùi Dữ phía , bật :

“Được, zombie chủ yếu dựa khứu giác để tìm . Nếu Xu Xu dùng quả cầu nước bịt đầu chúng , chúng sẽ ngửi thấy , tìm hướng.”

Mô tả đó với Tiểu Miêu thật sự hấp dẫn và thú vị.

quá thành thạo, nhưng từ tốn nặn hai quả cầu nước, dính thẳng lên đầu hai con zombie gần .

Bị nước úp đầu, hai con zombie đang lao đến bỗng dưng cuồng định hướng, tại chỗ rống lên loạn xạ. Trông buồn vô cùng.

Ôn Xu bật , tay bấu lấy tay Bùi Dữ, phấn khích :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-172-huan-luyen-di-nang.html.]

“Bùi Dữ! Anh kìa!”

Bùi Dữ dịu dàng:

“Anh thấy . Còn cảnh Xu Xu nữa đấy.”

Anh tiếp lời:

“Với khả năng hiện tại của em, thể tiêu diệt zombie, nhưng bảo vệ bản thì . Em tiến bộ rõ rệt, giỏi.”

Ôn Xu thấy chơi quá vui, nặn thêm mấy quả cầu nước:

“Em xem thử thể úp bao nhiêu con.”

sáng tạo, nhưng quả cầu nước mới nặn kịp bay , quả cũ vỡ tan, nước xối ướt cả xác zombie biến mất nắng gắt.

Ôn Xu sững :

“Ôi hỏng …”

Bùi Dữ bật :

“Không . Cầu nước giữ vài giây là giỏi lắm . Muốn kéo dài thời gian, lúc tạo cầu nạp nhiều năng lượng hơn.”

Anh an ủi:

“Không , cứ coi như đang chơi game. Em đừng áp lực, từ từ sẽ quen.”

Bên đang nhẹ nhàng “chơi đùa”, thì phía bên – Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã – là một buổi huấn luyện nghiêm túc.

Chiêu “đông cứng” hôm qua dùng khá với cây cỏ, nhưng khi áp dụng lên zombie thì chỉ đông cứng nửa đầu chúng, trông buồn hết .

Khi lớp băng vỡ , chỗ đầu đông cứng lộ xương từng mảng.

Thực sát thương tệ, nhưng tốn quá nhiều năng lượng, hai họ bắt đầu đuối sức.

Khi zombie tiến gần xe, họ đành dùng băng chùy để kết liễu.

Cố Cẩn Hành rút tinh hạch bổ sung, còn Tiêu Dã thì xuống xe nhặt tinh hạch.

Về phía Ôn Xu, khi cô chơi đủ, Bùi Dữ tay quét sạch lũ zombie còn .

Cố Cẩn Hành kéo kính xe lên, để khí lạnh trong xe giữ lâu hơn.

Anh :

“Cầu nước của Xu Xu khá đó. Nếu thể dùng với phạm vi lớn, sẽ hữu dụng khi zombie bao vây – thể giúp cản bước chúng, giành thời gian để thoát.”

Ôn Xu tưởng tượng cảnh đó, nhịn reo lên:

“Trời ơi, ngầu quá !”

Vốn là một vấn đề nghiêm túc, nhưng cách cô khiến khí trong xe nhẹ nhàng và vui vẻ hẳn lên. Ai nấy đều rộ.

Tiêu Dã khi nhặt xong tinh hạch cũng leo xe, lau mồ hôi than:

“Trời hôm nay nóng kinh khủng. Mới nhặt tinh hạch chút xíu mà đầu óc cuồng.”

Cố Cẩn Hành dặn dò:

“Cẩn thận chút, đừng để say nắng.”

Tiêu Dã:

“Lát nữa uống cái thứ nước kinh khủng …”

Cái đồ uống đó hiệu quả thì hiệu quả thật, nhưng vị thì khó uống chịu nổi.

Xe tiếp tục lăn bánh. Vì lý do thời gian, họ dừng nữa.

Trạm xăng sắp tới thường tiềm ẩn các nguy cơ như sống sót, chướng ngại vật… nên Cố Cẩn Hành chủ động giảm tốc khi đến gần để quan sát kỹ hơn.

Quanh trạm xăng, zombie quá nhiều nhưng cũng ít. Xác zombie la liệt đường, ruồi nhặng tiến hóa bay dày đặc quanh xác c.h.ế.t. Có con còn to bằng bọ cánh cứng, dày đặc đến rợn .

Nơi còn nhiều vết m.á.u khô, vết tích chiến đấu, thậm chí tường vẫn còn dấu cháy đen – đủ thấy nơi đây từng một trận chiến khốc liệt.

Khi xe tiến sát trạm xăng, mặt đất vẫn thể thấy dấu bánh xe hằn loạn xạ.

 

Loading...