Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 168: Chuyện Đã Xảy Ra

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện , ngay cả Bùi Dữ cũng nên giải thích thế nào cho hợp lý. Dù kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.

Ôn Xu ôm cánh tay , đôi mắt tròn như mắt mèo mở to:

“Em cũng ! Hắn là ai ?”

Bùi Dữ véo nhẹ má cô, suy nghĩ một chút trả lời:

“Hắn tên là Hà Văn Hi.”

Nghe cái tên , sắc mặt Cố Cẩn Hành liền đổi, giấu sự ngạc nhiên.

Không trách lúc nãy thấy cái tên "Văn Hi", cảm thấy quen quen, tưởng chỉ trùng tên, ai ngờ quen thật!

Cố Cẩn Hành nhíu mày, nghĩ tới tính cách và hành xử của Hà Văn Hi trong quá khứ, nhớ vài từng giao tiếp với , chỉ thấy trong lòng bực bội.

Ôn Xu cũng từng về Hà Văn Hi.

Khi còn là mèo, Bùi Dữ kể cho cô về những kẻ thù từng gặp, trong đó cả cái tên .

Ôn Xu nhớ một chút, ngạc nhiên phát hiện ba kẻ thù của Bùi Dữ ở kiếp c.h.ế.t cả , chỉ còn Hà Văn Hi là cuối cùng!

Cô và Cố Cẩn Hành đều hiểu vấn đề nhanh, khiến Tiêu Dã như lọt thỏm giữa vòng tròn, ngơ ngác theo kịp.

Tiêu Dã cố gắng chen :

“Sao giống như ai cũng hết ? Xu Xu? Anh Cố? Mọi đều quen ? gì luôn á?!”

Lúc , Ôn Xu nhớ những chuyện Hà Văn Hi từng , khẽ siết chặt nắm tay nhỏ chẳng tí lực nào của .

Cô ghé sát tai Bùi Dữ, nhỏ giọng cảnh báo:

“Anh đừng mềm lòng nha. Hắn là lắm đấy, đừng để lừa! Đừng với !”

Khi còn là mèo thể chuyện, bây giờ , cô nhất định rõ cho bằng chuyện của Hà Văn Hi.

Bùi Dữ bật , xoa đầu cô:

“Anh mà, bảo bối đừng lo.”

Trong lúc hai đang nhỏ với , Cố Cẩn Hành cũng lấy bình tĩnh.

Anh để ý đến Tiêu Dã nữa, chỉ thắc mắc hỏi:

“Là từng quen ? nhớ với lắm mà…”

Bùi Dữ gật đầu, ngập ngừng:

“Là …”

Chuyện trọng sinh, Bùi Dữ từng kể với ai ngoài Ôn Xu, kể cả Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã.

Không tin tưởng, chỉ là thử lòng thêm nữa. Bí mật quá nguy hiểm, thể gây hoạ bất cứ lúc nào.

Vì thế, “biến tấu” câu chuyện của kiếp , tạo thành một phiên bản "hợp lý" hơn ở hiện tại.

Ngoài sự khác biệt về thời gian, những gì xảy vẫn gần giống với kiếp .

thể thật về việc c.h.ế.t sống , nhưng Bùi Dữ cũng bịa bừa chuyện để lừa họ.

Anh đang cân nhắc nên giải thích thế nào về mối quan hệ giữa và Hà Văn Hi thì Tiêu Dã bắt đầu nóng ruột.

Cậu đ.ấ.m lên vai Cố Cẩn Hành một cái:

“Nói coi, rốt cuộc Hà Văn Hi là ai? Sao ai cũng trừ hả?”

Đối diện với câu hỏi của Tiêu Dã, Cố Cẩn Hành nhất thời cũng trả lời .

Trong trí nhớ của , Hà Văn Hi là kiểu công tử bột, ngốc mà ngốc, thường xuyên hẹn mà tới đòi gặp Bùi Dữ, thi thoảng còn kiếm chuyện với , gây ít rắc rối.

Rất đáng ghét, nhưng cực kỳ thiết với Bùi Dữ.

Mà giờ, Bùi Dữ là kẻ thù.

Cảm giác như ký ức đảo lộn .

Bùi Dữ suy nghĩ một lát :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-168-chuyen-da-xay-ra.html.]

“Hồi nhỏ với lớn lên cùng , Cẩn Hành cũng mà. Lúc tận thế mới bắt đầu, còn giữ liên lạc với , ở cùng trong căn biệt thự vùng ven. Căn đó Cẩn Hành chắc cũng nhớ. Về , khi lũ xác sống tràn , ngoài cùng , gặp bầy xác sống…

Các thắc mắc tại dị năng của mạnh đúng ? Là đổi bằng cái mạng đấy.”

Câu chuyện , Bùi Dữ lược bớt hết những gì liên quan đến Lâm Tĩnh Thủy và những khác, chỉ để mỗi Hà Văn Hi, nên thiếu chi tiết.

Tiêu Dã kêu lên:

“Cái đệt! Có bỏ chạy ?!”

Cố Cẩn Hành ngập ngừng:

nhớ hồi đó ngưỡng mộ , hai thiết lắm mà…”

Một thể đổi nhanh đến ?

Bùi Dữ lạnh:

“Lúc đó cũng nghĩ , cho đến giây cuối cùng, ngay khi đẩy mồi nhử cho lũ xác sống. vẫn tin . Dù chuyển nhà, chúng vẫn liên lạc, vẫn thường xuyên gặp .

Chuyện phức tạp hơn các nghĩ, nhưng thể kể rõ . Xin .”

Cố Cẩn Hành gật đầu:

“Không , đây là chuyện riêng của . Cậu chịu kể cho tụi là nhiều .”

Thật cũng chẳng ai trách, chẳng ai lật vết thương của cho khác xem.

Cố Cẩn Hành chút phức tạp:

“Vậy lúc Tiêu Dã đội, là vì chuyện ?”

Anh thấy tiếc cho Bùi Dữ. Bao nhiêu tiền của, chăm sóc, cuối cùng nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa.

Bùi Dữ gật đầu:

“Thật , lúc đồng ý cho , cũng tin tưởng . Chủ yếu là vì Tiểu Miêu thôi.”

Ôn Xu chớp mắt, Bùi Dữ Cố Cẩn Hành, mơ hồ.

Sao lôi đến ?

hiểu, nhưng Cố Cẩn Hành thì hiểu.

Không trách lúc đó dù Tiêu Dã nhóm lợi như thế nào, Bùi Dữ vẫn do dự.

Cố Cẩn Hành chút áy náy:

“Xin , lúc đó còn khuyên cho Tiêu Dã nhóm nữa.”

Tiêu Dã choáng váng.

Thì Cố Cẩn Hành từng cho !

Bạn thật!

Dù Bùi Dữ kể cũng hết đầu đuôi, nhưng con luôn tự lấp đầy những chỗ trống bằng suy đoán và tưởng tượng. Cả Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều đang hình dung chuyện theo góc của , khỏi cảm thấy thương Bùi Dữ. Không trách mạnh mẽ và trưởng thành như bây giờ.

Tiêu Dã vốn nể Bùi Dữ, giờ càng thấy bất bình :

“Cái tên đó mặt dày thật đấy! Một như mà cũng nỡ phản bội! Anh Bùi , còn chuyện với ? Còn với nữa? Không mắng thì để mắng giùm cho!”

Bùi Dữ nhạt:

“Nếu c.h.ế.t, nhất định c.h.ế.t. c.h.ế.t trong trận xác sống đó, nhưng khi tìm , thì thấy bóng dáng nữa.

tự tay báo thù, nên mới chủ động liên lạc . với rằng thể tha cho , nếu khó khăn gì, cứ tìm , sẽ bảo vệ.

thấy tội , dám đối mặt, những mà còn bỏ trốn. Sau đó liên lạc cũng nữa. Lần nếu vì gặp chuyện giải quyết nổi, mấy dựa dẫm c.h.ế.t hết, thì cũng đến tìm .”

Cố Cẩn Hành lúc hiểu, sắc mặt cũng trầm xuống.

Trước đây, Hà Văn Hi là duy nhất thể tùy tiện tới tìm Bùi Dữ mà đuổi . Dù phiền phức đến mấy, Bùi Dữ cũng chỉ lạnh mặt, từng trách mắng.

Nếu Bùi Dữ , thật sự sẽ tin rằng chuyện tha thứ là thật.

Lúc đó, Bùi Dữ đối xử với Hà Văn Hi như em trai ruột .

 

Loading...