Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 167: Trò Chuyện

Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:44:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa mới xoay , lưới chắn cửa sổ bên cạnh đột nhiên va mạnh một cái.

Ôn Xu giật b.ắ.n , đầu thì thấy đầu con rắn ngẩng lên, phần cổ to khoẻ, qua là đó là rắn hổ mang chúa, hơn nữa còn vẻ đang chuẩn tấn công cô.

khi bọn họ đến căn biệt thự thì hề thấy con rắn , ngay cả Tiểu Bình Quả cũng chỉ phản ứng đó, chứng tỏ con rắn chắc là mới về.

Tiếng động ở cửa sổ khiến Bùi Dữ và những còn lập tức chạy tới. Nhìn thấy con rắn, gì, liền phóng một tia sét.

Con rắn khi tấn công thì lập tức biến mất, là chạy trốn núp ở đó.

Bùi Dữ tới bên cạnh Ôn Xu, kéo cô phía :

“Em dọa ?”

Ôn Xu lắc đầu, vẻ vẫn còn ngơ ngác:

“Không …”

khó hiểu:

“Em nhớ rắn thường chủ động tấn công mà… Em gì nó …”

Cô chỉ mới chụp mấy tấm ảnh, còn chụp trọn vẹn.

Bùi Dữ vẻ yên tâm, kiểm tra sơ qua cho cô :

“Có thể đây là lãnh địa của nó, tự tiện xông , với nó là đang xâm phạm lãnh thổ. Cũng thể gần đây ổ trứng của nó... Tóm nhiều khả năng. Tuy rắn bình thường chủ động tấn công , nhưng gặp thì tuyệt đối đừng tò mò mà đến gần, ?”

Ôn Xu gật đầu, chột .

Tiêu Dã lên tiếng:

“Hay là xử luôn con rắn đó?”

Loại rắn chắc thù dai.

Ai cũng rành về động vật, giờ con rắn chạy mất, cũng chẳng ai chắc liệu nó .

Tuy con rắn đó dữ thật, nhưng mặt Bùi Dữ thì vẫn dám gì.

Bùi Dữ suy nghĩ một lát :

“Biệt thự các cửa sổ đều lưới chắn, chắc nó . Trời cũng tối , ngoài săn nó lúc thì bất lợi.”

Cố Cẩn Hành vốn cẩn thận, gợi ý:

“Bọn cũng ăn gần xong , nhân tiện bịt hết các đường cống luôn ?”

Tiêu Dã thắc mắc:

“Thế bồn cầu đổ bỏ ? Có dùng , chắc đổ cũng chẳng ?”

Cả nhóm bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định bịt hết các đường cống, cả chậu rửa tay và bồn cầu, tóm là tất cả những nơi thể thông ngoài, để tránh rắn sinh vật nào khác bò .

Dù gì thì sáng mai cũng rời khỏi đây .

Sau khi lo xong các biện pháp phòng thủ, cả nhóm dọn dẹp bàn ăn, nghỉ ngơi một lát sofa.

Vừa mới xuống, điện thoại Bùi Dữ đổ chuông.

Lần ngắt máy, liếc qua bắt máy luôn, cũng tránh mặt Tiêu Dã và những khác.

Bùi Dữ:

“Ai đấy?”

Bên đầu dây, giọng Hà Văn Hi lập tức nghẹn ngào:

“Anh! Là em! Văn Hi đây!”

Bùi Dữ sớm đoán là ai, nhưng vẫn thể hiện :

“Văn Hi? Không c.h.ế.t ? gọi điện cho nhiều đều tắt máy. Sau đó thì bão, mưa lớn, nắng nóng liên tục, còn tưởng sống nổi nữa.”

Hà Văn Hi khịt mũi, :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-167-tro-chuyen.html.]

“Em c.h.ế.t! Em cứu. Lúc đó em , cũng điện thoại. Người cứu em bảo đều về phía Nam, nên em cũng theo họ.”

“Em cũng định gọi cho ngay lúc đó, nhưng em thương nặng lắm, thường xuyên mê man. Tỉnh cũng chỉ ăn tí xíu, đến lúc đỡ hơn thì mới phát hiện cứu em cũng mang điện thoại.”

Hồi tận thế mới xảy , nhiều chỉ lo chạy trốn, mang theo lương thực chứ ai nhớ tới điện thoại đồ công nghệ. Hà Văn Hi mãi đến khi tới căn cứ phía Nam mới tìm cái điện thoại khác.

Bùi Dữ kiên nhẫn xong, hỏi tiếp:

“Rồi đó thì ? Ở bên phía Nam lâu , giờ mới gọi cho ?”

Hà Văn Hi ngập ngừng:

“Lúc đầu là tìm sim. Điện thoại thì dễ kiếm, nhưng sim thì … Để sim gọi cho , em còn đầu quân cho một lão đại trong căn cứ. Hắn thường xuyên sàm sỡ em, đôi lúc còn đ.á.n.h em. Em năn nỉ mãi mới cho em một cái sim, nhưng… vì nghi ngờ em, nên ngày nào cũng kiểm tra điện thoại. Em dám gọi.”

Lúc đó vẫn còn nghĩ Bùi Dữ c.h.ế.t. Dù cuộc sống , nhưng ít còn sống sót.

Lần gọi cho Bùi Dữ là do thật sự còn cách nào khác, như một cược cuối cùng.

Không ngờ Bùi Dữ thực sự còn sống, và còn dùng cũ. Chắc chắn là vẫn chờ tin từ !

Có vài chuyện dám giấu: lão đại bệnh kiểm soát, chỉ mà mấy tên đàn em khác cũng kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi thường xuyên.

Bùi Dữ bật :

ở phía Nam. Nếu ở đó thì cố mà sống cho .”

Tên chắc chắn đang giấu nhiều thứ trong lời .

Nghe tiếng của Bùi Dữ, Hà Văn Hi phần khó chịu và sợ hãi:

“Không! Anh đến phía Nam , ở đây lắm! Có đồ ăn, nước, của chính phủ cũng ở đây! Em căn cứ chính, nhưng thì chắc chắn ! Họ đối đãi với dị năng , nếu tới đây, hai em còn thể giúp đỡ nữa!”

Bùi Dữ đáp nhàn nhạt:

“Từ chỗ tới phía Nam gần như hết nửa bản đồ quốc gia đấy.”

Hà Văn Hi bối rối, nhưng vẫn nài nỉ:

“Từ nhỏ đến giờ luôn là giỏi nhất, chắc chắn cách đến đây… Ở phía Nam thật sự ! Em đảm bảo với ! À, giờ sống ? Có đủ ăn ?”

Bùi Dữ nhếch môi, giọng phần giễu cợt:

“Giờ mới nhớ hỏi sống c.h.ế.t ? phía Nam lũ lụt, c.h.ế.t ít , chắc là nơi đó ‘ ’?”

Nghe đến đây, Hà Văn Hi bắt đầu hoảng hốt, kịp trả lời thì bên đầu dây truyền đến tiếng la hét:

“Mẹ nó! Dám ăn trộm lương thực hả? Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”

Tiếng Hà Văn Hi hoảng hốt:

“Á! Anh! Cứu em với! Đừng đánh…”

Chưa dứt câu, một tiếng “rầm” vang lên điện thoại tắt ngấm. Có vẻ điện thoại đá bay tường, vỡ tan .

Bùi Dữ tắt điện thoại, ném sang một bên. Ngẩng đầu lên thì thấy ba cặp mắt đang chằm chằm .

Ôn Xu tò mò cầm lấy điện thoại xem, :

“Là gọi đến đúng ?”

Bùi Dữ đưa luôn điện thoại cho cô chơi, sang giải thích với :

với thù.”

Nói , ai cũng tin.

Tiêu Dã gãi đầu:

“Có thù mà chuyện lâu á?”

Cố Cẩn Hành:

“Nghe giọng thì hình như còn mời về phía Nam nữa cơ mà?”

 

Loading...