Trong mắt Ôn Xu lúc , Tiểu Bình Quả chính là bé mèo con đáng yêu nhất trần đời!
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã xuất hiện đúng lúc, mỗi bê một thau đầy đồ ăn rửa sạch.
Cố Cẩn Hành :
“Xu Xu, Tiểu Bình Quả ăn xong đồ hộp , cứ để nó tự chơi . Mau rửa tay ăn lẩu nào.”
Ôn Xu gật đầu đồng ý, nhét Tiểu Bình Quả ổ mèo để nó tự chơi, nhà vệ sinh rửa tay.
Lúc cô đang rửa tay, Bùi Dữ nhờ Cố Cẩn Hành bỏ vài viên đá nhỏ từng ly nước chanh cho .
Cố Cẩn Hành :
“Nói thật, Xu Xu cũng thích uống nước mát lắm. Hôm nào sữa lạnh cho em , bỏ đá ướp thêm tí đá nhỏ như vầy là ngon tuyệt.”
Bùi Dữ :
“Lần nhớ gọi với, học.”
Cả hai Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều dị năng hệ băng, nên việc tạo và dùng đá dễ dàng. Trong thời tiết nóng nực thế , năng lực của họ đúng là cực kỳ hữu ích.
Cố Cẩn Hành chia từng loại thực phẩm đĩa:
“Băng của hai còn đủ dùng ? Lát nữa với Tiêu Dã mang thêm ít qua.”
Tiêu Dã đang pha nước chấm, :
“Dư sức luôn! Hồi nãy quên mất là vẫn còn đồ để trong gian của Bùi. Nếu giờ thể tích trữ thêm kha khá băng chứ. Tiêu hao dị năng một chút cũng , sẽ giúp tụi lên cấp nhanh hơn.”
là lợi đôi đường.
Bùi Dữ :
“Bây giờ bắt đầu tích cũng kịp… À, Xu Xu ăn rau thơm .”
Tiêu Dã đáp:
“ nhớ mà. Cái chén là của Cố Cẩn Hành.”
Ngoài Ôn Xu thì mấy còn đều ăn rau thơm, riêng Cố Cẩn Hành thì khoái.
Bùi Dữ nghĩ một lát, :
“Phần của cũng khỏi bỏ rau thơm nhé.”
Tiêu Dã:
“Ok!”
Mọi thứ sẵn sàng, Ôn Xu cũng rửa tay xong và , chỗ bên cạnh Bùi Dữ.
Trên bàn bày đủ loại nguyên liệu: thịt, rau, viên thả lẩu... Nồi lẩu uyên ương đang sôi ùng ục, một bên là nước đỏ cay xé lưỡi, bên còn là nước lẩu cà chua dậy mùi. Hương thơm nồng nàn lan khắp phòng, thơm đến mức nuốt nước miếng.
Giữa bàn màu đỏ và xanh rực rỡ, ly nước chanh vàng óng lạnh mát trở nên nổi bật hơn hẳn.
Ôn Xu uống ừng ực nửa ly nước chanh, vị cam chua chua ngọt ngọt mát lạnh lan từ miệng xuống bụng. Mèo con nhỏ ôm ly, thở phào một cái đầy thỏa mãn.
Ôn Xu :
“Ngon quá!”
Vừa mát, chua ngọt, đúng chuẩn giải nhiệt.
Bùi Dữ gắp cho cô miếng bò cuộn nấm kim châm chín trong nồi cà chua, bỏ chén cô:
“Nước chấm là Tiêu Dã pha. Cho em nửa chén tương vừng, bỏ rau thơm.”
Ôn Xu ăn lẩu chỉ thích chấm tương vừng, gia vị cô dùng cũng đơn giản: tương vừng, dầu tê, tỏi băm, tương ớt.
Tiêu Dã đang thả mấy loại thịt nồi cay:
“Xu Xu ăn ba chỉ bò cuộn ?”
Ôn Xu vui vẻ đưa chén qua:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-166-con-ran-khong-ro-ten.html.]
“Có chứ, cảm ơn nha!”
Lúc ăn lẩu, cửa sổ phòng khách đều mở toang. Bên ngoài lưới chắn nên muỗi , nhưng âm thanh gió thổi, tiếng chim và tiếng lá xào xạc vẫn vọng rõ ràng.
Nếu tận thế, nơi đồng quê chắc giờ đang ghế mây ngoài sân, phe phẩy quạt, ngắm trời đêm đầy , ăn tối chuyện phiếm. Đâu đó còn tiếng trẻ con giỡn. Một khung cảnh yên bình và giản dị bao.
Cả bọn ăn lẩu xong ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại. Ôn Xu ăn ít hơn mấy con trai, từng kinh nghiệm ăn quá no nên ăn cẩn thận hơn, bụng tròn một chút là đặt đũa xuống luôn.
Bùi Dữ bên cạnh cũng để cô ăn thêm, rót cho cô nửa ly nước chanh:
“Muốn lên sofa xem anime, manga phim ? Hoặc chơi trò chơi nhỏ cũng .”
Ôn Xu l.i.ế.m môi, lười biếng dựa ghế, lẩm bẩm:
“Không cử động… cũng chơi.”
Ăn no xong là bắt đầu buồn ngủ, đúng là thói quen chút nào.
Bùi Dữ cầm ly nước chanh mát lạnh, chạm nhẹ lên má cô.
Cảm giác mát lạnh khiến Ôn Xu giật nảy, phồng má vui .
Cô bực bội :
“Anh tính thật đấy!”
Vừa nãy còn khen , giờ thấy “tệ” .
Bùi Dữ bật , đưa tay xoa bụng cô:
“Anh sai , để xoa bụng cho em.”
Ôn Xu thích xoa bụng, vì cảm giác thật sự dễ chịu. Ăn no ngủ , đầu óc bắt đầu thả trôi, nghĩ lung tung, cuối cùng đơ .
Cảm giác lúc Bùi Dữ xoa bụng cho cô, giống như cô xoa bụng xù xì của Tiểu Bình Quả .
Cô đơ lâu, vài phút thì tỉnh , cần xoa nữa mà dậy tìm Tiểu Bình Quả chơi.
Ban ngày trời nóng, đến tối thì gió thổi cũng vẫn mang theo chút oi bức.
Ôn Xu ăn no, xổm, nên bế Tiểu Bình Quả cửa sổ ngắm cảnh.
Từ đây ngoài chút âm u và rợn . Cỏ dại trong sân mọc cao um tùm như đang che giấu thứ gì đó, càng khiến nơi thêm phần bí ẩn.
Cánh cổng sắt ngoài sân lúc họ đến đóng , nên vẫn thể thấy cả cánh đồng bên ngoài. chủ yếu là mạch và những loại cỏ khô rõ tên. Những loại cây khi biến dị, ban đêm càng thêm đáng sợ.
Ôn Xu đặt Tiểu Bình Quả bậu cửa, lấy điện thoại chụp hình nó:
“Trời nhiều quá, thật. Tiểu Bình Quả đừng nhúc nhích nha.”
Cái đuôi dài, xù mượt của Tiểu Bình Quả đung đưa nhẹ nhàng theo gió. Ngay khi Ôn Xu bấm chụp, nó đầu .
Ánh trăng chiếu lên một nửa khuôn mặt lông xù của nó, cả ánh trăng và những vì đều lọt khung hình.
Ôn Xu “oa” lên một tiếng, đăng ngay lên mạng, còn tag cả Cố Cẩn Hành .
Quá luôn!
Gió đêm thổi tới từng đợt, tiếng lá cây xào xạc càng lúc càng dày đặc. Ôn Xu mải chụp trời trăng mà để ý Tiểu Bình Quả cảnh giác, chằm chằm về phía cổng sân.
Sân quá tối, ánh trăng chỉ chiếu đám cỏ dại, còn bên thì chẳng thấy rõ gì cả.
Ôn Xu thấy bất an, ôm Tiểu Bình Quả lòng, bật đèn pin điện thoại soi ngoài, cẩn thận bước đến gần cửa sổ.
“Ưm ưm…”
Tai Tiểu Bình Quả giật mạnh một cái.
Dù tai Ôn Xu động đậy, nhưng cô cũng về cùng một hướng với nó, đưa điện thoại chiếu đèn về phía đó.
Một đoạn rắn màu nâu đen hiện giữa bụi cỏ, đang chậm rãi bò. Không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, rắn to bằng cổ tay đàn ông trưởng thành, da hoa văn màu vàng trắng rối loạn.
Ôn Xu vốn rành về rắn, nên cũng đây là loài gì. cô nhớ rằng, trong điều kiện bình thường thì rắn chủ động tấn công con .
Cô tò mò chụp vài tấm ảnh đăng lên nhóm chat, đó xoay định hỏi Bùi Dữ xem ai nhận con rắn là loài gì .