Bùi Dữ đáp, “Được.”
Anh lấy hơn mười chiếc rương siêu to trong suốt từ gian của , để Cố Cẩn Hành đặt các khối băng trong.
Tiêu Dã ban đầu định về phòng ngủ, nhưng thấy nhiệm vụ thì dừng , theo Cố Cẩn Hành cùng lấp đầy các rương đó.
Cố Cẩn Hành một cũng đủ sức việc , nay thêm Tiêu Dã phụ giúp, Bùi Dữ lấy thêm hơn mười chiếc rương nữa để họ tiếp tục chất đầy các khối băng .
Cuối cùng, họ tổng cộng thu thập hơn ba mươi “tủ lạnh di động” cỡ lớn.
Sau khi rương lấp đầy, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành trở về phòng ngủ.
Bùi Dữ cũng bế Ôn Xu lên lầu hai, phòng ngủ chính.
Trong phòng Cố Cẩn Hành chuẩn sẵn một khối băng, mát mẻ dễ chịu.
Chiếc khăn tắm quấn tóc của Ôn Xu ướt sũng, cô tháo xuống cầm trong tay, lắc lắc đầu, “Tóc dài phiền thật đấy.”
Bùi Dữ mang theo máy sấy tóc trong gian, nhưng ổ điện ở căn biệt thự đều dùng .
Bùi Dữ : “Dùng khăn lau nhiều là , em cần lo. Để giúp em lau khô.”
Ôn Xu vui vẻ hôn nhẹ lên mặt : “Bùi Dữ, thật.”
Bùi Dữ bật .
Vào đến phòng ngủ, lấy vài chiếc khăn thấm nước đưa cho cô lau tóc. Đến chiếc khăn thứ ba thì tóc cũng gần như khô .
Sau đó, lau thêm vài nữa, lấy một chiếc quạt năng lượng mặt trời trong gian . Chỉ một lúc , tóc Ôn Xu khô hẳn.
Bùi Dữ nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Bé con, tóc em hình như dài đấy.”
Tóc Ôn Xu , mềm mại, bóng mượt và dày.
Cô đang chơi một game nhỏ điện thoại: “Một chút thôi mà, vẫn tạm !”
Bùi Dữ giúp cô buộc tóc đơn giản thành hai vòng: “Được , ngủ thôi.”
Ôn Xu định đưa điện thoại cho , thì thấy màn hình hiện lên cuộc gọi đến: “Có gọi cho .”
Bùi Dữ liếc qua , từ chối cuộc gọi: “Không quan trọng.”
Anh cất điện thoại gian, ôm Ôn Xu lòng, kéo chăn đắp cho cô.
Chỉ một lát , cô ngủ say. Bùi Dữ cũng gọi cho , cũng nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Trong nhà mấy khối băng lớn đặt quanh và hai chiếc quạt đang hoạt động, nên khí mát mẻ, họ ngủ ngon.
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần leo lên từ phía đông, chầm chậm lặn về phía tây.
---
Ở một căn cứ nhỏ phía Nam xa xôi…
Hà Văn Hi ở một góc hẻm nhỏ, vẻ mặt căng thẳng, nắm chặt điện thoại. Hắn tưởng rằng sẽ giống , gọi là thể kết nối , ngờ ngắt ngay lập tức.
Làm bây giờ?
Hắn lo lắng, hụt hẫng, nhét điện thoại túi, vội vàng rời . Vừa bước khỏi đầu ngõ, liền ai đó đẩy mạnh từ phía , kịp phản ứng, loạng choạng mấy bước ngã lăn đất.
“Thằng nhãi! Bao giờ thì mới chịu trả vật tư cho bọn tao?!”
Hà Văn Hi mặt trắng bệch, sợ hãi : “Không ! đụng đến gì hết… Toàn là đại ca ăn!”
“Đi theo đại ca mày lộng hành bao lâu , dám mày ăn ké tí gì ? Nếu nhờ Tiểu Cửu tụi tao mềm lòng cứu mày từ phương bắc về, giờ còn đây ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-165-cam-lam-phien.html.]
“Rồi giờ ? Mày kết bè kết phái với lão Hắc, còn bắt nạt tụi tao! Giờ lão Hắc c.h.ế.t , bọn dị năng trướng tụi tao dám động , nhưng mày thì khác! Mày thiếu tụi tao, thiếu cả Tiểu Cửu!”
Hà Văn Hi lí nhí: “ với Tiểu Cửu… lúc lão Hắc bắt nạt thật sự giúp … chỉ là đàn em thôi, nếu cứu thì cũng c.h.ế.t…”
Người đá cho một cú: “Đừng xạo! Ai mà mày là đàn em lão Hắc cưng nhất? Nếu nhờ Tiểu Cửu liều cứu mày, giờ xác mày mục xương ! Giờ , Tiểu Cửu c.h.é.m đứt chân, sống sót nhưng thành tàn phế!”
Hà Văn Hi mắng đến mức thể , chỉ rối rít xin : “ sẽ đền bù… trai giỏi! Chỉ cần chịu đến phía Nam, sẽ bảo giúp mấy , thật đấy! đang liên lạc với !”
“Hừ, tưởng tao ? Nhà mày ai cũng cắt đứt liên lạc với mày . Gọi điện mà tưởng ai lén ? Nhà mày bỏ mày , đào trai mà giúp?”
Hắn đúng sự thật, Hà Văn Hi thể cãi , chỉ lặp lặp : “Anh sẽ về, sẽ về…”
Bộ dạng của khiến khác thấy cũng tức, đám đ.á.n.h thêm một trận nhừ tử, đ.á.n.h đến mức sống dở c.h.ế.t dở.
“Hôm nay đ.á.n.h mày một trận, coi như xong nợ! Từ nay đừng bén mảng đến tìm Tiểu Cửu nữa! Nếu để tao bắt gặp, tao g.i.ế.c thẳng!”
Hà Văn Hi đ.á.n.h đến mở mắt cũng nổi, đau nhức , quỳ sụp đất, nước mắt chảy dài.
Hắn cũng tìm đến nữa, nhưng sắp c.h.ế.t đói … thực sự sắp trụ nổi.
Nếu liên lạc với Bùi Dữ… thì căn cứ đúng là còn chỗ cho nữa .
Hắn cứ quỳ ở đó thật lâu, cho đến khi mặt trời lặn, trời tối dần, mới vịn tường dậy.
Cùng lúc đó, ở chỗ Bùi Dữ…
Trước khi trời tối, cả nhóm cũng tỉnh dậy.
Nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày khá nhiều, họ chuẩn bữa ăn quá cầu kỳ nên quyết định ăn lẩu.
Lẩu uyên ương, một bên là nước cà chua, một bên là nước lẩu cay nồng.
Ngửi thấy mùi cay thơm lừng, Ôn Xu nuốt nước miếng: “Em ăn mấy món giòn giòn .”
Hiện tại chỉ Bùi Dữ đang chuẩn bàn ăn, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đang rửa rau trong bếp.
Bùi Dữ : “Có hết, cả giá đỗ, rau muống, bánh gạo cũng .”
Ôn Xu l.i.ế.m môi, thấy đang dọn chén đũa thì cũng theo phụ: “Em rót đồ uống cho nhé… Mọi uống rượu ?”
Bùi Dữ: “Không uống , uống nước ngọt cho đỡ thèm là . Xu Xu nước dừa giấm táo?”
Ôn Xu suy nghĩ một chút: “Em uống nước chanh, đá nhé.”
Bùi Dữ : “Có em tra mạng thấy uống ?”
Ôn Xu gật đầu: “ , họ bảo để đá vô uống ngon hơn.”
Bùi Dữ: “Được, lát nhờ Cẩn Hành bỏ đá cho em.”
Ôn Xu gật đầu, rót nước chanh ly cho , vì còn thêm đá nên cô chỉ rót 70% đầy.
Cả nhóm bận rộn chuẩn bữa tối. Tiểu Bình Quả bỏ lơ, bắt đầu nũng, cứ quẩn quanh chân Ôn Xu kêu nũng nịu, cái đuôi mượt vẫy qua vẫy .
Sợ nó Ôn Xu vấp ngã, Bùi Dữ xách nó lên từ gáy: “Không phiền.”
Tiểu Bình Quả giãy giụa kêu lên một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Ôn Xu.
Cô bế nó lòng, vuốt đầu nó: “Đừng hung dữ với Tiểu Bình Quả, nó gì , đúng nào?”
“Meo~”
Tiểu Bình Quả lăn trong lòng cô, cái đuôi xù cuốn quanh cổ tay cô.