Ôn Xu chờ chán chê cũng mười phút thì cửa phòng tắm mới mở .
Vừa mở cửa, Bùi Dữ thấy Ôn Xu đang cái ghế nhỏ, bé xíu, chỉ cần nhấc lên là mang , đáng yêu hết mức.
Thấy , Ôn Xu liền bưng cái ghế nhỏ tới kéo tay . Bùi Dữ nhận lấy cái ghế, tiện tay ôm cô lên luôn.
Cả hai đều dùng cùng một loại sữa tắm, mùi hoa đào do Ôn Xu chọn. Trong phòng tắm mùi hương phảng phất khắp nơi, nhưng khi bám lên mỗi tạo cảm giác khác .
Trên Bùi Dữ, mùi hương đó trở nên lạnh nhạt, giống như con , điềm tĩnh, kiệm lời. Còn Ôn Xu, trở nên ngọt ngào, thơm dịu, như kẹo mềm.
Bùi Dữ bế cô xuống lầu, dặn: “Ôm cho chắc nhé, xuống cầu thang đây.”
Ôn Xu khẽ đáp, ôm cổ , má dán mặt thì thầm: “Dán dán chút.”
Bùi Dữ mỉm dịu dàng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô một cái, “Hôn hôn.”
Hai yêu ngày thường vốn dính như keo, hôm nay mới xa một đêm mà thấy thiếu thiếu. Chỉ nắm tay chạm một cái cũng đủ thấy vui .
Vào tới phòng khách, Cố Cẩn Hành sẵn sofa, đang cho Tiểu Bình Quả ăn thanh cá. Nghe tiếng bước chân, đầu và nhịn .
Anh trêu: “ còn tưởng Xu Xu , ai ngờ là đợi tắm xong.”
Ôn Xu nhận đang trêu, còn gật đầu đồng tình.
Bùi Dữ cũng chẳng thèm đáp lời, xuống cạnh Cố Cẩn Hành, đối diện thể hiện tình cảm công khai.
Bùi Dữ hỏi: “Tiêu Dã vẫn còn trong phòng tắm ?”
Nhắc đến Tiêu Dã, Cố Cẩn Hành liền bật .
“ , gõ cửa hỏi tắm xong thì bảo giúp cọ lưng. Bộ là mấy ông bác ở nhà tắm công cộng chắc?! còn định lấy miếng cọ sắt ở bếp ném cho tự xử.”
Nói xong, cả hai bật .
Lúc nãy tắm, cả nhóm cũng dùng mấy miếng cọ loại nặng đô. Cố Cẩn Hành, vốn da trắng, giờ đỏ bừng từng mảng như chà bay cả lớp da cùng, giờ vẫn còn rát.
Bùi Dữ cũng chẳng khá hơn là bao. Chỉ khác là da sẵn rám nắng, ngăm ngăm như bánh mì nướng, giờ chỗ đỏ chỗ sậm, như “lăn qua chiến trường”. May là mặt , chứ thì thật sự… “một trời thương tích”.
Đặc biệt khi cạnh làn da trắng nõn của Ôn Xu, cảm giác “thảm họa thị giác” càng rõ hơn. Nếu Ôn Xu như đậu hũ non trắng mềm thì Bùi Dữ như bánh quy nguyên cám, cháy xém.
Bùi Dữ đưa cho một tuýp gel lô hội: “Thoa lên cho dịu bớt.”
Không ngờ tuýp gel lô hội trở thành món mỹ phẩm dưỡng da dùng nhiều nhất nhà.
Lần dịp tìm vật tư, kiếm thêm vài tuýp.
Mọi vẫn ăn sáng. Bùi Dữ lấy một gói yến mạch, sang hỏi: “Cậu ăn ?”
Cố Cẩn Hành xua tay: “ ăn bánh mì là .”
Thế là Bùi Dữ pha riêng một chén yến mạch với hạt cho Ôn Xu.
Trong khi họ đang ăn sáng, Tiêu Dã vẫn còn đang trong phòng tắm. Bùi Dữ với Cố Cẩn Hành bàn bạc chuẩn dọn dẹp căn biệt thự .
Biệt thự một phòng khách lầu và phòng ngủ chính lầu. Cả hai bắt tay quét dọn, ga nệm, gối chăn mới.
Có gian chứa đồ thật tiện lợi.
Mới tắm xong mà giờ dọn dẹp, hai mặc nguyên bộ đồ phòng hộ kín mít: áo mưa, mũ, ủng, khẩu trang, thiếu thứ gì.
Cố Cẩn Hành còn đặt một thùng nước to chứa đầy đá trong phòng để mát khí. Phòng ngủ nhỏ, đặt là đủ mát.
Ôn Xu cũng định lên phụ, nhưng Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành cho cô giúp, bảo ở trông Tiểu Bình Quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-164-mieng-co-sat.html.]
Tiểu Bình Quả ăn xong một thanh cá, vẫn còn đói, đang bên bàn gặm đồ hộp.
Vài phút khi hai lên lầu, Tiêu Dã mới bước khỏi phòng tắm, nhăn mặt nhíu mày.
Ôn Xu thấy tiếng động, đầu liền giật : “Tiêu Dã, da gì ?”
Tiêu Dã tắm quá lâu, da nhăn nhúm, chỗ nào cũng đỏ tấy, còn nghiêm trọng hơn cả Bùi Dữ, thôi cũng thấy đau.
Không lẽ… thật sự dùng miếng cọ sắt?
Ôn Xu hoảng, hỏi gấp: “Anh thực sự lấy miếng cọ sắt kỳ đấy chứ?”
Nghe , Tiêu Dã nổi giận: “Anh ngốc! Thứ đó chà xuống là bay luôn lớp da đấy!”
Nghe mà thấy đau .
Ôn Xu rùng , sờ tay một cái, : “Bùi Dữ để gel lô hội đó, thoa thử ?”
Thật tình trạng của Tiêu Dã thế , thoa lô hội gel cũng chẳng chắc hiệu quả.
Tiêu Dã lập tức chạy tới: “Có! Đau c.h.ế.t luôn ! Lúc tắm thấy đau lắm, giờ nóng rát quá… Cái gel mà bôi như kiến c.ắ.n ?!”
Vừa rên bôi một đống lên tay, đau phát .
Ôn Xu bế Tiểu Bình Quả lên, “Chắc kỳ mạnh quá, trầy da .”
Tiêu Dã định c.h.ử.i thêm vài câu thì ngước mắt lên thấy hai bé mèo đang chằm chằm chỗ gel tay . Thế là lời c.h.ử.i thô tục đành nuốt .
Lúc mới thoa thì đau, nhưng lát thấy dễ chịu, mát lạnh, dịu rát, tuy nhiên dính.
Sợ dơ sofa, Tiêu Dã , chỉ ăn bánh mì. “Đói c.h.ế.t … Anh Bùi với Cố Cẩn Hành ?”
Ôn Xu thấy ăn ngon lành, cũng lấy bánh mì ăn theo: “Lên tầng dọn phòng .”
Tiêu Dã lập tức nuốt nhanh: “Gì? Vậy để lên phụ!”
Cô còn kịp phản ứng thì chạy tới thang lầu, tốc độ như bay.
bao lâu, Tiêu Dã – nhạo.
Anh chạy tới mách với Ôn Xu: “Anh Bùi với Cố Cẩn Hành ! Hỏi tắm kiểu gì mà cái dạng ! Còn bảo như tôm hùm đất luộc xong dội nước tương !”
Mô tả quá sống động.
Ôn Xu bật , thấy ánh mắt tủi của Tiêu Dã thì vội che miệng, “Không giống chút nào !”
Cô vỗ sofa: “Anh đói mà đúng ? Ngồi xuống ăn tiếp .”
Tiêu Dã phịch xuống, ăn nuốt, liền một chén hết năm sáu cái bánh mì.
Chẳng bao lâu, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành dọn dẹp xong xuống.
Bùi Dữ : “Phòng ngủ chính tầng hai để với Xu Xu ở. Còn hai , ai ở phòng khách tầng một?”
Tiêu Dã: “ ở tầng một.”
Cố Cẩn Hành gật đầu: “Vậy ở tầng hai.”
Bùi Dữ: “Chuyến cũng vất vả , ăn xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi một giấc.”
Cố Cẩn Hành: “Được, băng trong phòng mấy đủ ? Không thì thêm vài thùng để cất gian.”
Phòng ngủ chính và phụ tầng hai đều đặt đá mát. Cả căn nhà giờ mát rượi. Tiêu Dã là dị năng hệ băng nên khỏi cần, Cố Cẩn Hành cũng thêm cho .