Khi Tiêu Dã đang canh đêm, ánh mắt cứ vô thức liếc về phía dãy nhà thấp phía .
Cậu luôn cảm giác đêm nay sẽ xảy chuyện gì đó, tuy xung quanh trông yên bình, nhưng chỗ kỳ lạ duy nhất chính là dãy nhà thấp .
Sau khi trời tối hẳn, dãy nhà như hòa lẫn bóng đêm, gần như thấy gì. Tuy nhiên, phần mái tam giác và những mảng tường màu sáng vẫn nổi bật, khó mà bỏ qua .
Tiêu Dã thu ánh , ném thêm một nhánh cây nhỏ đống lửa.
Trăng lên cao, gió đêm thổi nhè nhẹ dịu cái nóng bức ban ngày của mùa hè.
Dạo gần đây, Tiêu Dã ăn ngủ điều độ, giờ thức đêm nên mệt, nhịn mà ngáp một cái.
lúc ngáp xong, bỗng thấy tiếng “tách tách” bên tai. Âm thanh đó quen tai.
Cậu lập tức cảnh giác, chậm rãi dậy quan sát xung quanh, ánh mắt vẫn dừng lâu nhất ở phía dãy nhà thấp .
Cậu cẩn thận quan sát lều trại xung quanh, cảm thấy rõ, còn cố nheo mắt kỹ nữa.
Lạ một điều là… chẳng gì cả.
Âm thanh “tách tách” cũng biến mất như từng xuất hiện.
Chẳng lẽ nhầm?
Tiêu Dã tin, loại dễ mắc sơ đẳng thế .
Suy nghĩ một chút, về phía đống lửa, rút một khúc gỗ đang cháy dở, cầm quanh ba cái lều để kiểm tra.
vẫn chẳng phát hiện gì.
Lúc , bắt đầu nghi ngờ bản thực sự nhầm. Vừa khúc gỗ cũng gần tắt, nên ném đống lửa.
Có thể âm thanh chỉ là tiếng lửa cháy…
Dù tìm nguyên nhân, nhưng Tiêu Dã vẫn dám lơ là. Cứ một lát là lên quan sát xung quanh.
Cửa lều của đều hướng phía đống lửa, nên cũng yên tâm phần nào, ít nhất sẽ côn trùng lén bò trong lều khi chú ý.
Trong lều, đều đang ngủ say.
Ôn Xu đang ngủ thì cảm thấy nóng. Lều bí, Bùi Dữ cẩn thận đắp cho một lớp chăn mỏng vì sợ cô lạnh. Giờ thấy nóng, cô đưa tay lên đầu, vô tình chạm vách lều.
lúc , âm thanh “tách tách” vang lên.
Ôn Xu đang mơ mơ màng màng thì cảm giác thứ gì đó đang cọ cọ lên mu bàn tay. Dù cách một lớp vải lều, vẫn thấy nhột nhột, ngứa ngáy khó tả.
Rất khó chịu.
Tuy nhiên, Ôn Xu ngủ sâu, mấy tiếng động nhỏ thế cô tỉnh . Bùi Dữ thì khác, lúc cô bắt đầu đá chăn vì nóng là tỉnh.
Trong lều tối om, ánh sáng, nhưng Bùi Dữ vẫn chính xác cất chăn mỏng gian, lấy một cái quạt trầm để quạt mát cho cô.
Chỉ còn vài phút nữa là đến lượt ca với Tiêu Dã.
Ôn Xu cảm thấy mát mẻ, ngủ ngon hơn.
Bên ngoài lều, tiếng “tách tách” vẫn vang lên. Lúc đầu Bùi Dữ tưởng Tiêu Dã đang nghịch gì đó, nhưng kỹ mới phát hiện âm thanh phát từ phía đỉnh lều, đúng chỗ Ôn Xu chạm tay .
Cùng lúc đó, Tiêu Dã cũng yên. Lần dùng khúc gỗ nữa mà bật đèn pin trong điện thoại lên, cẩn thận soi xung quanh.
Và … c.h.ế.t tại chỗ.
Không từ lúc nào, quanh lều của Bùi Dữ, mặt đất phủ kín một lớp gián tiến hóa khổng lồ!
Trời má ơi!
Bọn gián to gần bằng bàn tay của Ôn Xu!
Tiêu Dã hoảng hồn, sợ ánh đèn động vật tiến hóa khác chú ý nên vội tắt đèn pin, lao gọi Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành.
Tiêu Dã hét lên:
“Anh Bùi ơi! Anh Cố ơi! Cứu với! Dậy ! Trong đời từng thấy con gián nào to thế ! Cứu với!”
Đám gián thôi rợn cả da gà, thể để gánh chịu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-161-dai-quan-gian-khong-lo.html.]
Trong lều, Ôn Xu cũng phát hiện thứ gì đó đang đè lên tay và cử động nữa. Cô choàng tỉnh, sợ , bật một tiếng kêu khe khẽ.
Bùi Dữ lập tức bật đèn pin, chỉnh về mức sáng thấp nhất, cẩn thận kiểm tra bộ cho cô.
Cùng lúc , giọng Tiêu Dã vang lên bên ngoài. Ngay câu “con gián” , cả Bùi Dữ và Ôn Xu đều thấy.
Ôn Xu lập tức hiểu , thứ chạm tay cô thể là gián. Hơn nữa còn là gián tiến hóa. Cô lập tức rơi nước mắt, dùng dị năng để rửa tay.
Quá kinh khủng, gián chính là thứ cô sợ nhất đời!
Bùi Dữ lau sạch nước mắt và tay cho cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay:
“Không , bảo bối. Anh rửa sạch . Giờ ngoài nhé.”
Nếu nhớ lầm thì… gián còn thể bay.
Phiền toái đây.
Cả hai nhanh chóng rời lều. Cố Cẩn Hành cũng ngoài, Tiểu Bình Quả cho ba lô mèo, che chắn cẩn thận.
Tiêu Dã nuốt nước bọt, :
“Một bầy dày đặc luôn. Lúc nãy gọi thì phát hiện chúng bao quanh cả lều và xe !”
Ôn Xu trốn lưng Bùi Dữ, hoang mang xung quanh:
“Chúng còn đống lửa mà, liệu bọn chúng dám tới gần ?”
Cố Cẩn Hành đẩy kính mắt, đáp:
“Lửa nhỏ quá. Gián là loại ăn tạp, thể ăn cả . Giờ thể chúng vẫn e sợ lửa, nhưng ai đảm bảo chúng bay tới .”
Quan trọng là… bọn gián bay!
Bùi Dữ xoa đầu Ôn Xu:
“Xu Xu, em biến thành mèo con .”
Ôn Xu chần chừ.
Dạo gần đây, cô hấp thu khá nhiều tinh hạch, dị năng cũng mạnh hơn, nhưng về mặt tấn công thì thuần thục… Không nên vướng chân .
Cô gật đầu, ngoan ngoãn biến thành mèo con, Bùi Dữ đặt ba lô mèo, đeo lên .
Gián đầy khắp nơi thế , cả lều lẫn xe đều thể dùng .
Sau khi hai bé mèo bảo vệ an , Bùi Dữ lấy vài thùng xăng từ gian , bảo Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đổ đầy lên mặt đất.
Bùi Dữ :
“Đổ hết . Lát nữa dùng dị năng châm lửa.”
Tình huống cấp bách, đổ .
Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều thấy tiếc.
Xăng khó kiếm, đổ liền ba thùng, Tiêu Dã đau lòng suýt .
Ngay lúc đổ xong thùng đầu tiên, bọn gián gì kích thích, bắt đầu lao tới. Dưới đất bò, trời bay, ào ào kéo đến chỗ ba hai mèo.
Ôn Xu ở trong ba lô thấy cảnh tượng mà tim đập thình thịch ngừng. Cô đang hoảng hốt thì một con gián khổng lồ đột nhiên dừng ngay mặt lớp nhựa trong của ba lô!
“Meooow ——!!!”
“Meo!!!”
Ôn Xu suýt nữa ngất xỉu!
Cảm giác lúc như thể con gián đập thẳng mặt cô, dán sát mặt như ngửi mùi da thịt .
Bùi Dữ phản ứng cực nhanh, dùng dị năng con gián c.h.ế.t tại chỗ.
vẫn chậm một chút… Tiểu Miêu nhà sợ đến mức kêu lệch cả tông giọng.