Tiêu Dã: “……”
Tiêu Dã tức đến phát điên, nhưng cãi Cố Cẩn Hành. Sau khi giáo huấn một trận, chỉ thể âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Lần mà đ.á.n.h , thì nợ cũ nợ mới tính một thể luôn!
Tiểu Bình Quả bịt tai chuyện đời, lười biếng trong ổ mèo nheo mắt ngủ. Một tia nắng chiều từ ngoài cửa sổ hắt , chiếu lên đôi mắt xanh nhạt trong vắt như nước biển của nó, long lanh thần bí.
Nhiệt độ từng ngày tăng lên, cảm giác như mùa hè oi bức sắp trở .
Nhanh chóng đến ngày thứ ba hành trình của nhóm Bùi Dữ.
Theo kế hoạch, khi trời tối, họ tìm chỗ tạm nghỉ để dừng chân.
môi trường xung quanh cực kỳ khắc nghiệt.
Chiếc xe đang chạy con đường nhỏ, bên trái là một con sông đen ngòm bốc mùi thối rữa, kéo dài thấy điểm cuối. Trên mặt nước trôi nổi đủ loại xác c.h.ế.t từ động vật tiến hóa, , đến tang thi tiến hóa… Còn bên là một khu nhà thấp hoang tàn một bóng , xếp thành hình vòng cung. Nhìn từ xa, nơi vắng vẻ, hẻo lánh và chút âm u kỳ lạ.
Khoảng cách từ khu nhà đó đến con đường khá xa. Ngồi trong xe chỉ thể thấy lờ mờ một mảng nhà, bầu khí âm trầm bao phủ, thể thấy rõ chi tiết.
Mặc dù nơi phần rùng rợn và bất thường, nhưng họ đều từng trải qua ít chuyện kiểu .
Lần Ôn Xu biến trở thành cũng là trong một khách sạn kỳ quái ở chân núi.
Huống chi bây giờ, con còn đáng sợ hơn ma quỷ, nên khí quái lạ kiểu cũng chẳng thấm với họ.
Hôm nay cầm lái là Tiêu Dã. Cậu bản đồ, giảm tốc độ xe, lái quan sát xung quanh.
Tiêu Dã : “Chúng chỉ thể nghỉ tạm ở đây thôi. Mười cây phía là núi.”
Nơi chẳng làng mạc tiệm tùng gì, mà một khu nhà thấp lớn như , đúng là hiếm thấy.
Cố Cẩn Hành đề nghị: “Hay là chạy gần xem thử, coi nhà ở ?”
Bùi Dữ gật đầu: “Xem thử , nếu từng ở thì chọn căn nào gần ngoài cùng để tiện quan sát.”
Theo kế hoạch ban đầu, họ định nghỉ ở dãy nhà tự xây , nhưng do Tiêu Dã lái xe nhanh, để ý lướt qua mất.
Tiêu Dã nhận lệnh, liền xe hướng về khu nhà thấp.
Càng tới gần, Ôn Xu càng cảm thấy điều gì đó kỳ lạ, hiểu thấy rợn rợn.
Cô níu tay áo Bùi Dữ, nhỏ giọng : “Những căn nhà đó ngoài màu sắc thì giống hệt luôn .”
Điều kỳ quái hơn là, tất cả nhà ở đây đều cao chừng 1m65, rộng 2 mét, thiết kế, vật liệu, kích cỡ đều giống . Màu sắc chủ yếu là đen, xám, và xanh lam, trong đó một vài căn nhà màu tươi sáng nổi bật giữa nền màu tối trông kỳ dị.
Bùi Dữ xoa đầu cô, trấn an: “Không , chỉ là mấy căn nhà cũ kỹ thôi. Nhìn độ hư hại thì chắc cũng vài chục năm .”
Khi hai đang trò chuyện, xe dừng một căn nhà thấp.
Thấy Ôn Xu sợ, Bùi Dữ bảo cô và Tiểu Bình Quả ở trong xe. Anh với Tiêu Dã: “Cậu cũng ở xe. và Cẩn Hành xuống xem thử là .”
Tiêu Dã gật đầu: “Được.”
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành xuống xe. Cánh cửa nhà bằng gỗ, hư hại nặng nhiều năm. Chỉ cần đá nhẹ một cái là cửa tự bật mở.
Bên trong nhà rộng, chỉ đủ đặt một chiếc giường, tối đa chứa hai . Không cửa sổ, tường bằng xi măng, cảm giác cực kỳ ngột ngạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-160-nghi-tam-giua-duong.html.]
Với chiều cao của Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành, rõ ràng thể ở trong .
Mặt trời sắp lặn, mà tiếp cũng hợp lý.
Bùi Dữ với Cố Cẩn Hành: “Bỏ , dừng bên vệ đường dựng lều nghỉ qua đêm thôi.”
Tiêu Dã kêu lên: “Hợp lý luôn!”
Cậu lái xe bãi đất trống cách đường lớn chừng ba, bốn mét dừng . Mọi xuống xe, bắt đầu dựng lều.
Ôn Xu từng cắm trại ngoài trời, ôm Tiểu Bình Quả xổm một bên tò mò xem thao tác.
Bùi Dữ và Tiêu Dã rõ ràng kinh nghiệm. Chỉ mất vài phút dựng xong lều, qua giúp Cố Cẩn Hành.
Khi mặt trời sắp khuất hẳn, cả nhóm dựng xong ba lều. Họ đốt bếp ngay giữa khu lều, chuẩn nấu mì lạnh ăn tối.
Ôn Xu đổ nửa nồi nước nồi, bỏ mì , đó ngoan ngoãn chờ nước sôi.
Bùi Dữ thì trải đệm, gối, chăn từng chiếc lều.
Mặt đất lạnh, lót kỹ một chút kẻo sáng dậy đau lưng nhức .
Bùi Dữ : “Tối nay và Tiêu Dã phiên gác. Cậu canh nửa đầu đêm, canh nửa còn .”
Tiêu Dã đáp: “Ok! Không thành vấn đề!”
Sau khi mì chín, Cố Cẩn Hành chia mỗi một tô, rót thêm chút nước đá và nước chấm từ gian của Bùi Dữ . Anh còn cho thêm dưa leo thái sợi, cà rốt, tôm bóc vỏ luộc sẵn, cuối cùng là xếp một lớp cá hồi lên mặt tô.
Vậy là món mì lạnh đơn giản mà ngon miệng thành.
Giữa cái nóng mùa hè, ăn tô mì lạnh cảm giác sảng khoái hẳn .
Ngay cả Ôn Xu cũng ăn hết hơn nửa tô, phần còn đưa cho Bùi Dữ ăn nốt.
Khi họ đang ăn, trời tối hẳn. Ngước lên, trời lấp lánh, ánh trăng toả vầng sáng dịu dàng, mát mẻ.
Tiêu Dã ăn xong sớm nhất, tranh thủ khi trời tối nhóm lửa sưởi. Tiếng củi cháy tí tách an tâm.
Chỉ điều tốn củi.
Nếu cháy suốt đêm thì chuẩn thêm khá nhiều củi khô.
Có lẽ mai bọn họ tranh thủ tìm thêm củi hoặc lá cây, nếu may mắn tìm chỗ bán than thì càng .
Ở nơi hoang vắng thế thì điều kiện tắm rửa. Sau bữa tối, Bùi Dữ phát cho mỗi một chậu nước để tự lau và đồ sạch, coi như tạm tắm .
Tiêu Dã định trốn việc, nhưng miệng Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ cùng lúc chằm chằm, khiến rợn cả , cuối cùng đành ngoan ngoãn lau một .
Tên Cố Cẩn Hành đáng ghét , còn gần ngửi xem mùi mồ hôi !
là chẳng tin tưởng chút nào!
Đêm dần sâu. Ôn Xu đến giờ là tự động buồn ngủ, khi lau xong liền lên đệm xuống, tới hai phút ngủ khò.
Bùi Dữ nhẹ nhàng véo mũi, xoa má cô, xác nhận cô ngủ thật mới cúi xuống hôn chúc ngủ ngon, đó cũng lều.
Rất nhanh đó, ngoài Tiêu Dã đang gác đêm bên bếp lửa, những còn đều ngủ yên.
Tiêu Dã là trách nhiệm, nhưng thỉnh thoảng cho thêm củi đống lửa khiến cảm thấy khá nhàm chán.