Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 158: Xuất Phát

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn rưỡi sáng, đúng khoảnh khắc đồng hồ báo thức vang lên, Bùi Dữ mở mắt.

Anh dậy, nghiêng đầu Ôn Xu vẫn còn đang ngủ bên cạnh, tắt chuông báo thức rời giường, đồ và rửa mặt.

Anh thứ nhanh, xong xuôi đồng hồ, lúc mới 4 giờ 40, còn đủ thời gian ăn sáng.

Hôm nay đều ăn sáng trong phòng riêng. Như thường lệ, Bùi Dữ ăn bánh mì với sữa. Anh còn pha cho Ôn Xu một bát yến mạch với sữa đậu nành vị socola.

Vừa pha xong thì tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Nghe lực gõ cửa cũng đoán là Cố Cẩn Hành.

Bùi Dữ liếc đồng hồ - 4 giờ 45. Đợi lát nữa thu dọn đồ trong phòng Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành xong là thể đ.á.n.h thức Ôn Xu, thời gian đủ.

rời khỏi phòng, Ôn Xu lờ mờ tỉnh dậy.

Tối qua cô vẫn canh cánh chuyện sáng nay dậy sớm để xuất phát. Chỉ là chuông báo thức Bùi Dữ tắt quá nhanh nên cô kịp tỉnh theo. lúc Cố Cẩn Hành gõ cửa thì cô cũng tỉnh , chỉ là còn lười, yên một lát, trong đầu lặp lặp câu: “Phải dậy , dậy ...”

Cô vẫn còn lơ mơ, đầu óc m.ô.n.g lung, lừ đừ đồ như hồn ma nhà vệ sinh để rửa mặt.

nhà vệ sinh nước.

Bùi Dữ ngờ hôm nay cô tự dậy nổi nên chuẩn nước rửa mặt sẵn. Chỉ để bàn chải và kem đ.á.n.h răng, còn những thứ khác khi dùng xong đều cất gian .

Không nước, cô chỉ thể đợi Bùi Dữ .

Ôn Xu đơ , bồn rửa, cầm bàn chải mà gương một cách vô hồn.

Đứng mười mấy giây, bỗng nhiên cô giật tỉnh .

Nhà vệ sinh nước, nhưng cô thì mà! Cô là dị năng hệ thủy cơ mà!

Ngủ đến lú luôn, suýt quên thể tạo nước.

Cô bật vì chính .

Bên , Bùi Dữ thu dọn xong đồ đạc trong phòng Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành, cả phòng khách cũng gom luôn. Xong xuôi đồng hồ gần 4:50, liền về phòng gọi Ôn Xu dậy.

Không ngờ mở cửa thì thấy giường chiếu lộn xộn, thì .

Anh đoán chắc cô đang trong nhà vệ sinh nên vội, tranh thủ thu nốt giường và chăn gian.

Lúc Ôn Xu bước , Bùi Dữ cũng dọn dẹp xong phòng, chỉ để một bàn nhỏ và cái ghế.

Rửa mặt xong, đầu óc Ôn Xu tỉnh táo hơn hẳn. Thấy Bùi Dữ, cô liền hỏi:

“Em dậy trễ ?”

Bùi Dữ đáp: “Không , mới hơn 4:50 thôi. Ăn xong bát yến mạch là .”

Nghe , cô yên tâm xuống ăn sáng.

Trong lúc cô ăn, Bùi Dữ buộc tóc đuôi ngựa thấp cho cô, dùng dây buộc hình trái đào nhỏ màu hồng, hợp với bộ đồ cô mặc hôm nay, cũng tông hồng nhạt.

Anh dịu dàng : “Hôm nay giỏi quá, cần ai gọi mà cũng tự dậy .”

Giọng y như đang dỗ trẻ con. May là xung quanh ai.

Ôn Xu quen tai nên cũng để ý, chỉ đáp: “Tại hôm nay ai cũng dậy sớm mà.”

Cô ăn xong đúng 4:58.

Thời tiết hôm nay vẫn nóng nên cả nhóm đều mặc đồ mùa hè.

Tiêu Dã vẫn trung thành với combo áo ba lỗ và quần đùi. Cố Cẩn Hành và Bùi Dữ thì mặc sơ mi mà đổi sang đồ thể thao, một trắng một đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-158-xuat-phat.html.]

Trong khung cảnh màu xám trắng, Ôn Xu mặc áo phông hồng nhạt và quần short bò trông nổi bật hẳn, giống như một trái đào chín mọng, đáng yêu và ngọt ngào.

5 giờ đúng, cả nhóm rời khỏi phòng, xuống lầu đến bãi đỗ xe.

Tối qua Bùi Dữ chuyện sơ với Cố Dư, cô cũng gửi cho thẻ thông hành.

Bọn họ nhanh chóng xuống tới tầng một. Đi qua hành lang thì phát hiện thời điểm vẫn đủ sớm như họ nghĩ.

Trời nóng nên trong căn cứ cũng dậy sớm. Ngoài đội tuần tra, còn ít đang tranh chỗ để phơi chăn, cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Những thấy nhóm của Bùi Dữ đều âm thầm chậm , lén bọn họ.

Ôn Xu cũng cảm nhận rõ nhiều ánh mắt dừng . Những đó dám Bùi Dữ, nhưng cô trân trân kiêng nể, khiến cô thấy khó chịu.

Cô bắt gặp ánh mắt một kịp , liền trừng một cái.

Người sững , giả vờ như gì, vội .

Bùi Dữ nhận phản ứng của cô, liền bế bổng cô lên, đó lạnh lùng quét mắt một vòng.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Ôn Xu ngay lập tức biến mất.

Bọn họ nhanh chóng băng qua hành lang, khi gần khỏi tầm mắt của những thì Chu Hạo gọi với .

Chu Hạo nghi hoặc. Rõ ràng nhóm Bùi Dữ đang định ngoài, nhưng đó hỏi Cố Dư và Trần Thanh.

Cố Dư thì trả lời, còn Trần Thanh thì cũng chẳng gì.

Chu Hạo suy nghĩ kỹ càng lên tiếng hỏi:

“Mấy định ngoài ? Sao báo một tiếng? Phải giấy thông hành mới , để phát cho?”

Bùi Dữ thấy giọng nhưng đầu , vẫn tiếp tục . Tiêu Dã cũng . Chỉ Cố Cẩn Hành dừng , lịch sự sang .

Anh : “Cảm ơn , tụi với Cố Dư , thẻ thông hành cũng nhận từ tối qua.”

Chu Hạo càng nghi hơn, thử hỏi : “Vậy ? Mà Cố Dư báo cho bên . Nãy thấy các về phía cổng còn tưởng quên báo, sợ lúc chặn mất thời gian nên mới hỏi thử.”

Cố Cẩn Hành đẩy gọng kính: “Tối qua bọn mới quyết định, lúc đó cũng muộn , chắc Cố Dư kịp .”

Chu Hạo tạm gác nghi ngờ, : “Vậy , phiền nữa. Chúc bình an, sớm về sớm nhé.”

Cố Cẩn Hành chỉ đáp , ôm Tiểu Bình Quả đuổi theo những .

Chu Hạo đó, thấy khó hiểu.

Bình thường Bùi Dữ lạnh lùng chứ... Chẳng lẽ tung chuyện gì nữa?

Anh cứ thấy trong lòng bất an, nghĩ mãi quyết định hỏi Cố Dư cho chắc.

Bên , nhóm Bùi Dữ đến bãi đỗ xe, lên xe rời khỏi căn cứ gọn gàng, chậm trễ chút nào.

Từ lúc xe rời khỏi căn cứ, những chuyện nơi đó còn liên quan đến họ nữa. Còn việc Chu Hạo Trần Thanh nghi ngờ gì thì để Cố Dư tự giải thích.

Xe chạy một đoạn, Ôn Xu nắm tay Bùi Dữ nghịch nghịch, ngẫm nghĩ hỏi:

“Còn Cố Dư thì ?”

Bùi Dữ sắc mặt cô :

“Nếu cô theo, thể sẽ khiến chúng vướng những rắc rối cần thiết. Anh để cô tự quyết định. Muốn tìm tụi thì , nhưng điều kiện là cô tự đến .”

Dù gì Cố Dư cũng sớm muộn sẽ rời khỏi căn cứ Ăn No, cùng cũng quá quan trọng. Tối qua Cố Cẩn Hành phân tích cũng đúng, họ cần dị năng hỏa hệ, nhưng khi Cố Dư vẫn thật sự giúp ích gì, thì nhất thiết mang thêm rủi ro về phía .

 

Loading...