Ôn Xu đoán Bùi Dữ sẽ hỏi câu đó, nên đưa điện thoại cho , “Cô giải thích mà, xem đoạn chat .”
Tạm gác việc sang một bên, Bùi Dữ kéo Ôn Xu xuống ghế sofa, để cô trong lòng cẩn thận xem lịch sử trò chuyện giữa hai họ.
Sau khi xem xong, mới thả lỏng một chút. Ít nhất thì Cố Dư vẫn thành thật với Ôn Xu, cũng ý đồ gì.
Trong đội của họ hiện tại đúng là thiếu một dị năng hệ lửa. Mấy ngày sống ở căn cứ Ăn No, cũng để ý đến nhóm của Cố Dư, đặc biệt là chính cô , ấn tượng của cả nhóm đều tệ.
Hơn nữa, Cố Dư đối xử với Ôn Xu , điều đó Bùi Dữ hài lòng.
Thành phố Kim Bảo gần rừng núi và đồng ruộng, động vật tiến hóa xuất hiện hơn so với nơi khác, nếu sở hữu dị năng hệ lửa cùng, thì đúng là lợi nhiều hơn hại.
mà…
Bùi Dữ giữ lấy eo Ôn Xu để cô trượt khỏi đùi , hỏi: “Em thấy về chuyện ?”
Ôn Xu ngoan ngoãn trả lời: “Em ý kiến gì.”
Miêu Miêu gì cả. Đừng hỏi Miêu Miêu chuyện .
Bùi Dữ ý của cô, nhịn bật , kéo cô sát lòng hơn, gần như là hẳn lên đùi .
Anh : “Thật ? Nếu đồng ý cho cô gia nhập thì ? Em giận ?”
Lúc đang mặc quần áo, nhưng là áo choàng rộng cổ, từ góc của Ôn Xu thì chẳng che gì.
Ôn Xu vẫn còn ám ảnh chuyện , dám gần, tay chống lên n.g.ự.c , nhỏ giọng: “Không giận . Dù cùng thì vẫn giữ liên lạc mà!”
Bùi Dữ xoa đầu cô: “Vậy chuyện em cần lo, sẽ bàn với Cẩn Hành, kết quả sẽ trực tiếp với Cố Dư.”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em tìm Tiểu Bình Quả chơi.”
Giải thích rõ với Bùi Dữ , Ôn Xu định phòng khách tìm Tiểu Bình Quả.
Nhìn cô nóng ruột chạy , Bùi Dữ thấy thú vị nên cố tình buông tay: “Ngồi với một chút .”
Ôn Xu cảm thấy ý , nhưng giờ dám mắng, chỉ nhỏ giọng : “Tiểu Bình Quả còn đang chờ em ngoài phòng khách kìa.”
Không ngờ nhắc tới, Tiểu Bình Quả thật sự xuất hiện.
“Meooo——”
Hai cùng cửa. Tiểu Bình Quả ngay giữa cửa, dáng vẻ tao nhã, đuôi cuộn chân, đầu ngẩng, đôi mắt xanh lam xinh đang về phía Ôn Xu.
Ôn Xu mắt sáng lên, vỗ vỗ vai Bùi Dữ: “Anh thấy , Tiểu Bình Quả chờ nổi kìa!”
Bùi Dữ vốn còn định trêu cô thêm tí nữa, ai ngờ Tiểu Bình Quả tới thật, đành nhượng bộ, hôn một cái lên môi Ôn Xu mới buông tay.
Ôn Xu lập tức rời khỏi đùi , chạy cửa bế Tiểu Bình Quả lên, còn cố tình đóng cửa .
Việc Cố Dư gia nhập nhóm chuyện quá to, nhưng cũng nhỏ.
Bùi Dữ thu dọn đồ trong phòng, cất hết gian những thứ cần dùng nữa. Sau đó sang nhà đối diện, thu nốt mấy khúc gỗ và lá cây, mới về phòng khách bàn với Cố Cẩn Hành về chuyện .
Tiêu Dã thì chẳng ý kiến gì. Với , dị năng hệ lửa hữu dụng. Nếu Cố Dư gia nhập thì , thì cũng chẳng tiếc.
Nên lên tiếng.
Cố Cẩn Hành thì : “Cô gia nhập thì đúng là lợi hơn hại, nhưng nếu rời khỏi căn cứ cùng chúng , thì sẽ gây phiền phức.”
Căn cứ Ăn No chắc chắn sẽ dễ gì để Cố Dư , mà Cố Dư cũng kiểu lẳng lặng rút lui. Nếu bên giữ , thời gian bọn họ rời cũng sẽ chậm .
Chưa kể sẽ gây thù chuốc oán với ở căn cứ, thể trở thành kẻ địch của Chu Hạo và mấy nữa.
Cố Cẩn Hành thích rắc rối gây thù chuốc oán với ai. Với , thêm bạn là thêm đường lui. Dù tận thế , nguyên tắc vẫn còn giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-157-dem-truoc-khi-roi-di.html.]
Nói thẳng thì, vì Cố Dư mà gánh rủi ro cần thiết.
Dù dị năng hệ lửa, bốn họ cũng đến đây an .
Lúc họ bàn bạc, Ôn Xu tham gia, và khi quyết định, cô cũng hỏi.
Kết thúc cuộc họp, Bùi Dữ trở phòng, thu tiếp những đồ cần thiết gian.
Tiêu Dã gần như thu dọn sạch sẽ thứ. Trong balo đen của chỉ còn mấy hộp đồ ăn cho mèo, mấy bình nước, vài túi bánh mì và một ít t.h.u.ố.c tiêu hóa. Ngoài còn gì khác.
Trong phòng ngủ chỉ còn cái giường và balo, thứ khác cất hết. Rất gọn gàng.
Bùi Dữ bật : “Không cần dọn sạch , khi thu dọn nữa là .”
Chủ yếu là dọn để tiết kiệm thời gian khi xuất phát.
Tiêu Dã gãi đầu: “Những thứ còn dùng tới.”
Nếu vì ngủ sàn thoải mái, chắc cũng cho luôn cái giường gian.
Cả nhóm dành cả buổi sáng để dọn dẹp, trưa ăn qua loa nghỉ ngơi. Chiều đến, bắt đầu chuẩn cho bữa tối.
Vì mấy ngày tới sẽ sống xe, nên tối nay cả nhóm quyết định ăn ngon một bữa. Tranh thủ trời quá nóng, ăn lẩu là hợp nhất.
Vừa nhắc đến lẩu, Ôn Xu háo hức. Khi Bùi Dữ rửa rau, cô còn xổm bên cạnh đòi giúp.
Bùi Dữ nhét viên kẹo sữa tay cô: “Chỗ cần em giúp. Mai rạng sáng là chúng xuất phát , em nghĩ xem thứ gì cần mang theo ?”
Ôn Xu chớp mắt: “Có chứ. Là .”
Bùi Dữ khựng : “Anh á?”
Ôn Xu gật đầu: “ , đồ đạc đều trong gian của mà.”
Bùi Dữ bật .
Cũng đúng thật. Có ở đây thì cô chẳng cần mang theo gì cả. Cần gì thì bảo lấy là xong.
Anh : “Vậy thì bảo bối đừng để lạc mất đấy nhé.”
Ôn Xu: “Không !”
Nói xong cô chụp lấy tay c.ắ.n một cái lên cánh tay.
Không rõ tại cắn, chắc vì lâu gặm ai nên thấy ngứa răng.
Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đến tối.
Tối đó khi ăn lẩu, Ôn Xu ăn đến mức no căng bụng, cũng , cũng xong, khó chịu quá nên tìm Bùi Dữ xin t.h.u.ố.c tiêu hóa.
Bùi Dữ ngờ cô ăn đến mức đó, xoa bụng cho cô: “Bảo bối, ham ăn chứ?”
Ôn Xu mắt ngấn nước, uất ức : “Anh còn trêu em…”
Bùi Dữ thấy oan lắm, dỗ dành cô một lúc thì cô lăn ngủ luôn.
Anh xoa má cô, nhịn cũng c.ắ.n nhẹ một cái.
Sao bé mèo nhỏ khiến yêu đến chứ.
Mà cũng lắm trò thật.
Nghĩ đến việc rạng sáng xuất phát, Bùi Dữ nỡ gọi cô dậy. Anh tắm nước lạnh xong mới lên giường bên cạnh cô.