Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 155: Ấm Dần

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Cẩn Hành tranh thủ thời gian xoa đầu Tiểu Bình Quả, ôm nó lòng đắp một chiếc chăn lông nhỏ cho nó, đó tiếp tục việc.

Tiểu Bình Quả lim dim bò qua bò một lúc, thỉnh thoảng dùng đuôi chạm tay Cố Cẩn Hành, chủ nhân ôm ngủ.

Cố Cẩn Hành thấy buồn ngủ, cũng để ý đến việc Tiểu Bình Quả bám . Anh chỉ tiện tay xoa đầu nó vài cái tiếp tục việc.

Sau một hồi cố gắng dụ dỗ thành, Tiểu Bình Quả cuối cùng cũng lim dim ngủ mất.

Tiểu Bình Quả ngủ trong "biển kiến thức" giữa những cuộc thảo luận của . Trong phòng ngủ chính, Ôn Xu ngủ mấy tiếng đồng hồ mà vẫn thấy Bùi Dữ , ngủ yên, tỉnh dậy luôn.

Phòng ngủ khá ấm, thực Ôn Xu tỉnh cũng vì nóng, nhưng cảm giác ai bên cạnh khiến cô càng thấy quen.

Cô mở mắt phát hiện Bùi Dữ ở bên, chăn bên cạnh lạnh ngắt. Cô ngủ nổi nữa, liền xuống giường tìm .

Vừa mở cửa phòng, thấy Bùi Dữ cùng vài đang nhỏ giọng bàn bạc điều gì đó, đến mức cô ai phát hiện.

Ôn Xu ở cửa, ngơ ngác vài giây, đang định lên tiếng thì Bùi Dữ như cảm nhận gì đó, đầu .

“Xu Xu?”

Ôn Xu dụi mắt, giọng ngái ngủ ồm ồm: “Mấy đang gì đấy?”

Thấy Ôn Xu ngoài, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đồng loạt cúi đầu đồng hồ, mới giật nhận hơn 2 giờ sáng.

Không ngờ thảo luận đến tận khuya như .

Phương án cũng gần chỉnh .

Bùi Dữ thấy Ôn Xu liền lập tức dậy về phía cô: “Để mai thảo luận tiếp .”

Ôn Xu tại chỗ chờ tới, còn che miệng ngáp một cái.

Bùi Dữ bước nhanh tới cạnh cô, ôm cô lòng đưa trở phòng: “Bọn đang bàn chuyện rời , mải quá nên để ý giờ giấc. Em tỉnh? Gặp ác mộng ?”

Ôn Xu thực vẫn còn buồn ngủ, lúc chỉ về ngủ với , liền ôm eo nũng: “Không mơ gì , chỉ là mãi , em ôm em ngủ cơ.”

Bùi Dữ bật , ánh mắt đầy dịu dàng: “Lỗi của , Tiểu Miêu ngủ . giờ thể ngay, còn tắm nữa. Cục cưng ngủ ?”

Ôn Xu ngờ bận đến mức tắm còn tắm, lập tức phồng má, dùng ánh mắt "lên án" lời.

Bộ dạng của Tiểu Miêu lúc thật sự quá đáng yêu, nửa mê nửa tỉnh, mắt tròn xoe mở to, ngước mặt lên khiến chỉ hôn một cái.

Bùi Dữ cũng nhịn , cúi xuống hôn lên mắt cô một cái: “Năm phút thôi, chờ năm phút nhé.”

Ôn Xu đành lên giường, giọng chậm rì rì: “Vậy nhanh lên nha.”

“Ừ.”

Bùi Dữ tắm nhanh, từ kiếp quen với điều kiện thiếu thốn, nên tốc độ cực nhanh. Hơn nữa mùa đông cũng cần tắm kỹ, nhanh chóng xong việc, còn nóng ran, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài màu xám, mặc áo.

Lúc tắm xong , Ôn Xu ngủ mất, ôm chăn ngủ say, mặt hồng hào.

Bùi Dữ thấy cô hình như nóng, liền sờ trán sờ cổ, phát hiện cô đang đổ mồ hôi.

Thời tiết hôm nay đúng là ấm lên thật, trong nhà mở tới ba máy sưởi nên quá nhiệt.

Anh tắt bớt một máy sưởi, rút bớt một lớp chăn, độ ấm như với Ôn Xu là đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-155-am-dan.html.]

Lúc gần 3 giờ sáng, Bùi Dữ xuống, Ôn Xu lập tức trở lòng như tìm nguồn nhiệt.

Còn trong phòng khách, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành vẫn đang bàn tiếp phương án. Vì Bùi Dữ ở đó, các bước tiếp theo ai đưa quyết định cuối cùng, thành bọn họ nghĩ thêm hàng loạt hướng triển khai khác .

Hai bàn tới tận 5 giờ sáng mới kết thúc, cũng thấy mệt lắm, chỉ là lâu nên cơ thể tê mỏi.

Tiêu Dã duỗi , vật sofa: “Anh Bùi chắc ngủ ha? Hồi nãy tưởng ảnh sẽ bàn xong mới chứ.”

Hôm nay mới Bùi Dữ từng là kiểu cuồng công việc, mà Cố Cẩn Hành từng là cấp của .

Hai đó thường xuyên thức đêm, cường độ việc cực cao, mà tóc vẫn còn dày, thật sự hiểu nổi.

Cố Cẩn Hành tháo kính, xoa xoa sống mũi, : “Nếu là , chắc chắn ảnh sẽ ở bàn tới cùng, vì khi đó ai khiến ảnh bỏ việc về nhà. Giờ thì Xu Xu , khác hẳn.”

Người gia đình tất nhiên khác với đám độc như bọn họ, còn về nhà chăm yêu.

Tiêu Dã liếc Tiểu Bình Quả đang ngủ say trong lòng : “Vậy chứ cũng ‘con’ còn gì?”

Cố Cẩn Hành bật : “Khác chứ! Với Tiểu Bình Quả đầu thức đêm với , nó quen .”

Lúc Tiểu Bình Quả mới về nhà, công việc của Cố Cẩn Hành còn nhẹ nên từng điều chỉnh lịch sinh hoạt của nó. công việc bận hơn, việc tăng ca xuyên đêm là chuyện thường. Tiểu Bình Quả cũng chịu ngủ , cứ thức với , đến lúc buồn ngủ quá thì bò lòng ngủ như bây giờ.

Hai sofa nghỉ một lúc, đến khi cơn buồn ngủ kéo tới thì mới phòng ngủ.

Vì thức gần như suốt đêm, hôm cả nhóm đều dậy trễ.

cũng quá trễ, hơn 10 giờ sáng, nhiệt độ bên ngoài đột ngột tăng cao, tuyết bắt đầu tan rõ rệt, trong khi trong nhà vẫn mở máy sưởi nên ai nấy đều nóng đến tỉnh.

Ôn Xu dậy khá sớm, nhưng thấy Bùi Dữ vẫn còn ngủ nên phiền.

nhiệt độ đột ngột tăng cao, cần gọi, Bùi Dữ cũng nóng mà tỉnh dậy.

Ôn Xu thấy còn tỉnh hẳn, liền tự chạy xuống giường tắt hết máy sưởi, mở cửa sổ cho thoáng khí, đó về mép giường, cuộn chăn để đỡ nóng.

Bùi Dữ cũng giúp cô gấp chăn, liếc ánh nắng bên ngoài cau mày: “Xu Xu, tuyết bên ngoài tan nhiều ?”

Ôn Xu ban nãy mải nắng, để ý đến tuyết, hỏi liền chạy thử.

“Ơ? là tan thật , nhanh ghê.”

Mới một đêm thôi mà.

Thời tiết tận thế đúng là cực đoan, quy luật gì cả. Lần nhiệt độ tăng còn là một dạng giảm sốc, nếu sẽ còn bao nhiêu qua nổi.

Bùi Dữ dậy: “Lại đây, bảo bối.”

Ôn Xu ngoan ngoãn đến: “Gì đó?”

Bùi Dữ ôm cô lên đùi , cúi xuống hôn nhẹ: “Chào buổi sáng.”

Mặt Ôn Xu ửng hồng, ánh mắt lén liếc cơ bụng , nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh còn chẳng mặc áo mà cứ ôm em…”

Lỡ chút nữa cô kiềm mà sờ soạng thì kiểu gì cũng “dạy dỗ” cho xem.

Đáng ghét thật!

 

Loading...