Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 154: Chuẩn Bị Rời Đi

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em tắm xong .” Ôn Xu bước khỏi phòng tắm thấy Bùi Dữ vẻ thất thần, trông lạnh nhạt, cô liền tò mò vài , “Sao trông vui thế?”

Bùi Dữ xoa đầu cô: “Không . Em ngủ , lát nữa ngoài bàn việc với Cố Cẩn Hành.”

Ôn Xu trèo lên giường, đắp chăn ngay ngắn: “Là chuyện liên quan đến căn cứ ? Đêm nay định ngoài tìm hả?”

Bùi Dữ cầm điện thoại xuống mép giường: “Ừ, đúng . Em cứ ngủ , đợi em ngủ mới gặp Cẩn Hành.”

Ôn Xu suy nghĩ một lát: “Vậy em ngủ . Em ở nhà một .”

Bùi Dữ bật , bóp nhẹ má cô: “Anh nỡ để em ở nhà một . Ngủ . Nếu thực sự cần ngoài tìm thì Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành sẽ .”

Cô bé mèo ngủ lúc nào cũng ngon, chỉ cần nhắm mắt đến mấy phút là ngủ say .

Khi Bùi Dữ bước phòng khách, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành vẫn còn đang xem mạng xã hội, hóng chuyện cư dân mạng cãi .

Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả trong lòng, thấy Bùi Dữ thì chút ngạc nhiên.

Bình thường Bùi Dữ phòng là hầu như .

Cố Cẩn Hành hỏi: “Có chuyện gì cần bàn hả?”

Bùi Dữ gật đầu, xuống ghế sofa: “Mấy sống sót trong căn cứ Ăn No vẫn luôn thích chúng lắm. nghĩ kiểu gì sớm muộn gì cũng rời , chi bằng tranh thủ sáng hai ngày nữa rút luôn.”

Thật căn cứ nào cũng như , nhất là kiểu như căn cứ Ăn No, lớn mà cũng chẳng nhỏ, tầng lớp đáy thì chẳng hiểu gì về việc căn cứ cần dị năng giả mạnh, chỉ nghĩ tụi đến đây là để xin xỏ, cứ hóng chuyện, lưng.

Ở các căn cứ lớn thì ít nhất vẫn quy củ như tận thế, năng hành động suy nghĩ kỹ, ai gây chuyện. ở các căn cứ nhỏ như Ăn No, dù rõ là nhờ cậy dị năng giả thì cả quản lý lẫn dân đều mong tụi , nên thái độ sẽ hòa nhã hơn, vì họ cần giúp.

Nơi nào là nơi đó lời tiếng , điều tránh .

Tiêu Dã : “ vấn đề gì. Với , hồi nãy nhận tin từ đội trưởng, Chu Hạo với mấy về . Trong lúc tìm vật tư, bọn họ gặp dị năng giả từ căn cứ khác, đ.á.n.h một trận xong mới về.”

Nếu bọn Chu Hạo thì bọn họ cũng cần bận tâm nhiều.

Quan hệ giữa bọn họ và căn cứ vốn dĩ là hợp tác hai bên cùng lợi.

Cố Cẩn Hành cũng gật đầu: “ cũng ý kiến.”

Dạo thời tiết bắt đầu ấm lên, tuyết chắc cũng sắp tan, chắc chạy xe , nhưng bộ chắc .

Bùi Dữ thấy phản đối, liền mở điện thoại liên hệ với Cố Dư.

Miêu: [Bọn sẽ rời khỏi căn cứ rạng sáng hai ngày nữa. Hai ngày tới nếu gì cần giúp, trừ mấy nhiệm vụ ngoài, cứ báo tụi .]

Không rõ Cố Dư đang bận gì, mãi hơn mười phút mới trả lời.

Cố Dư: [Sao đột nhiên rời ? Có căn cứ ai điều gì khiến vui ? Nếu ai x.úc p.hạ.m gì thì cho xin .]

[Miêu]: [Chắc cô cũng , bọn sớm muộn gì cũng sẽ rời .]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-154-chuan-bi-roi-di.html.]

Khi tin nhắn, Cố Dư họp xong, đang về phòng. Vốn dĩ hôm nay cô mệt, giờ tin Bùi Dữ định thì tâm trạng nghỉ ngơi cũng chẳng còn.

Rõ ràng Bùi Dữ chỉ báo tin chứ thương lượng.

Cố Dư thở dài. Với tư cách là quản lý căn cứ, cô thật sự mong giữ họ , nhưng thể.

Cố Dư: “ hiểu . Trước khi các , sẽ với ai. Các cũng giúp căn cứ nhiều , hai ngày tới cứ nghỉ ngơi cho thoải mái nhé.”

Giao tiếp rõ ràng như sẽ tránh nhiều rắc rối đáng .

Bùi Dữ hài lòng với câu trả lời của cô, chụp đoạn trò chuyện và gửi nhóm nhỏ bốn .

Tiêu Dã : “Cố Dư cũng phết đấy chứ, phản ứng dứt khoát. Chứ nếu là Chu Hạo Trần Thanh, chắc chắn gọi tụi chuyện cho rõ.”

Cố Cẩn Hành cũng gật đầu đồng ý: “Vậy để lên kế hoạch lộ trình sắp tới.”

Bùi Dữ: “ nghĩ , trung tâm thành phố thích hợp, dễ gây chú ý. gần thành phố Kim Bảo thì khá – vị trí hẻo lánh, là thành phố kém phát triển, dân cư ít, gần ruộng và rừng.”

Thành phố Kim Bảo phát triển lạc hậu, dân cư thưa thớt, diện tích cũng nhỏ. Giới trẻ đều rời , ngày càng ít.

Cố Cẩn Hành bắt kịp ý chính: “Gần ruộng với rừng thì . Nếu thứ , tụi thể dựng luôn một khu đất riêng, trồng rau trồng cây ăn trái.”

Thêm nữa, nơi hẻo lánh như phù hợp cho hai bé mèo chạy nhảy chơi đùa.

Bùi Dữ: “Đó là một trong những lý do chọn Kim Bảo. Còn các điểm khác chắc các cũng đoán .”

Cố Cẩn Hành gật đầu: “ chỗ đó chắc nhiều động vật tiến hóa qua , nếu là một con thì dễ xử, nhưng mấy loài theo bầy như sói sư tử thì theo dõi sẽ phiền.”

Bùi Dữ sang Tiêu Dã: “Việc để Tiêu Dã xử lý. Cẩn Hành hỗ trợ lên kế hoạch. Tiêu Dã, chứ?”

Tiêu Dã phấn khích: “Yên tâm giao cho !”

Nói về chuyên môn thì Tiêu Dã giỏi nhất, nhưng về chuyện thì kiến thức thực tế của nhiều hơn Bùi Dữ với Cẩn Hành.

Tiêu Dã cực kỳ thích kiểu nhiệm vụ mà Bùi Dữ giao, vì chỉ cần nghĩ cách thành là , tự lo chuyện khác.

Cậu hành động nhanh gọn, nhưng thích suy nghĩ vạch kế hoạch, nên việc cụ thể để nhất.

Cố Cẩn Hành thấy hào hứng như cũng khá bất ngờ.

Chưa thấy ai thích việc như .

Sau khi xác định phương hướng, cả ba thèm quan tâm chuyện cư dân mạng cãi nữa, mà tập trung bàn kế hoạch đến thành phố Kim Bảo, và chọn điểm nghỉ chân dọc đường.

Căn cứ Ăn No cách Kim Bảo khá xa, xe hoặc bộ đều sẽ mệt, nên họ quyết định chỉ lái xe liên tục tối đa ba ngày, đó nghỉ một ngày – như sẽ đỡ căng hơn.

Cả ba đều kiểu "cuồng công việc", một khi là tập trung tuyệt đối, chẳng để ý thời gian trôi qua.

Tiểu Bình Quả lúc đầu còn trong lòng Cố Cẩn Hành, đó buồn ngủ quá liền rúc , leo sang ô vuông của mấy bé mèo, kêu vài tiếng cuộn ngủ.

 

Loading...