Cả nhóm chơi đùa suốt cả buổi trưa, mãi đến khi mặt trời lặn mới phủi tuyết , chuẩn lên lầu nấu ăn.
Lúc ngang qua cầu thang, hai thành viên đội tuần tra vẫn đang đó. Tiêu Dã tiện tay liếc họ với Cố Cẩn Hành, lên lầu.
Hai đó mặt đỏ bừng, chắc chắn là đang sốt.
Ôn Xu chơi mệt đến mức leo cầu thang nữa, bèn luôn lưng Bùi Dữ, tiện thể để giúp cô phủi tuyết tóc.
Thời tận thế, ai cũng tự cắt tóc. Ôn Xu mới sống lâu nên tóc vẫn còn ngắn, nhưng mấy như Bùi Dữ thì tóc bắt đầu dài . Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành còn chịu khó chỉnh sửa thường xuyên, riêng Bùi Dữ thì dạo gần đây quan tâm gì đến bản , da dẻ khô ráp, tóc cũng dài hơn hẳn.
Ôn Xu tinh mắt phát hiện tai một nốt ruồi đỏ, liền đưa tay chạm , thì thầm:
“Bùi Dữ, tai nốt ruồi nè.”
Chỗ đó khá kín, trừ thợ cắt tóc thì ít ai để ý .
Bùi Dữ :
“Hồi cắt tóc cho cũng . Em thấy ?”
Ôn Xu chạm tay tai , thấy lạnh ngắt, bèn xoa xoa cho ấm:
“Màu đỏ, đặc biệt lắm… Tai lạnh quá.”
Tai của Bùi Dữ khá nhạy cảm, Ôn Xu xoa vài cái là tai đỏ bừng.
Bùi Dữ :
“Em nhắc thì mới thấy lạnh. Tai em lạnh ? Che chút kẻo lạnh.”
Ôn Xu ngoan ngoãn chỉnh mũ, che kín tai , chăm chăm tai :
“Lần ngoài nhớ đội mũ nha.”
Bùi Dữ một tay ôm cô, tay kéo tay cô đang đặt vai lên, cúi đầu hôn khẽ một cái:
“Được , em.”
Về tới phòng, Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả sang phòng khách sưởi ấm, còn nhóm Bùi Dữ thì sang phòng đối diện nhóm lửa nấu ăn.
Máy sưởi trong phòng khách vẫn bật sẵn. Vừa nhà, Ôn Xu đặt Tiểu Bình Quả xuống, nó lập tức chạy đến gần máy sưởi.
Cô thong thả giày, đó ghế sofa ườn nghỉ một chút.
Cô nghĩ, cắt tóc cho Bùi Dữ.
Nghĩ , cô lấy điện thoại tìm các bài hướng dẫn.
Tuy nặn tuyết thì vụng về thật, nhưng cắt tóc mà hướng dẫn thì chắc cũng đến nỗi nào.
Ôn Xu mở vài video, nhưng mạng chậm quá, xem đến video thứ ba thì bất ngờ một trò chơi một chơi nhảy lên quảng cáo. Cô tò mò bấm ... dừng nữa.
Mấy game nhỏ nhỏ đúng là dễ gây nghiện thật.
Khi Bùi Dữ và mấy khác trở về, cả căn phòng vang lên nhạc nền của game, giai điệu nhẹ nhàng vui vẻ lặp lặp khiến ai cũng tự động ngân nga theo.
Bùi Dữ đặt một nồi phở to lên bàn ăn, múc từng bát:
“Xu Xu, ăn cơm nè!”
Tối nay hoành thánh, phở và bánh bao nhân thịt – món Ôn Xu thích.
Ôn Xu lập tức bỏ điện thoại xuống, chạy tới lấy đồ hộp cho Tiểu Bình Quả:
“Rồi , em tới liền!”
Cố Cẩn Hành bảo:
“Xu Xu, để mở cho, nắp hộp dễ cứa tay lắm.”
Hồi đầu mở đồ hộp, Cố Cẩn Hành từng nắp cứa chảy m.á.u ít , còn bệnh viện băng bó.
Sau học cách mở đúng, từ đó nữa.
Ôn Xu do dự vài giây thì Cố Cẩn Hành bước tới, cô nhường chỗ xuống sờ Tiểu Bình Quả, nghiêng đầu mở hộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-152-anh-nghe-em.html.]
Anh giải thích để cô thấy rõ:
“Lần mở thì lấy ngón cái ấn đây, kéo , sẽ an hơn. tò mò cũng đừng thử bừa, thời tận thế bệnh viện, thương chích ngừa , nguy hiểm lắm.”
Ôn Xu hiểu, nghiêm túc gật đầu:
“Vâng.”
Bùi Dữ tới, bế cô lên đưa nhà vệ sinh rửa tay:
“Ăn cơm vội, em gần đây ăn uống đều vội vã, đúng ?”
“Không ,” Ôn Xu đáp, “Tại Tiểu Bình Quả ăn gì.”
Bùi Dữ bóp má cô, “Có Cố Cẩn Hành lo mà. Nếu Tiểu Bình Quả chịu để cho ăn nữa, chỉ chịu em, thì sẽ buồn lắm đấy.”
Ôn Xu ngập ngừng:
“Anh đang dọa em đấy ?”
Tiểu Bình Quả thông minh , thể nhầm chủ .
Bùi Dữ bật , “Thế em thấy lý ? Nhiệm vụ mỗi ngày của Cố Cẩn Hành em hết , tương tác với Tiểu Bình Quả cũng ít .”
Hơn nữa, Tiểu Bình Quả chạy theo Ôn Xu, nhiều khi Cố Cẩn Hành ôm nó còn , nó chui tọt lòng cô.
Ôn Xu , vươn tay véo mặt :
“Giờ thì em hiểu , đến cả Tiểu Bình Quả cũng ghen.”
Bùi Dữ cãi:
“Anh .”
Ôn Xu vẫn véo mặt buông:
“Có!”
Hai đùa trong nhà vệ sinh một lúc, rửa tay xong mới ăn cơm.
Lúc trời tối hẳn, bên cửa sổ thể rõ trăng cùng mây trời.
Ăn xong, cả nhóm sofa nghỉ ngơi, ai cũng cầm điện thoại lướt chơi.
Ôn Xu Bùi Dữ ôm vai, cô tựa vai , chơi điện thoại nhạc game phát lặp bên tai .
Tiêu Dã một tay cầm tinh hạch hấp thụ, tay lướt tin tức:
“Gần đây hai cái căn cứ ? Hình như một cái tên là căn cứ Hi Vọng thì . Nghe mấy ngày thú biến dị tấn công, là một con rắn tiến hóa, ăn mất ba .”
Còn hình ảnh, video . Người chính là nạn nhân cuối cùng, lúc con rắn nuốt thì điện thoại rơi xuống đất. Con rắn đó vốn độc, nhưng vì đói quá nên c.ắ.n hung dữ. Nuốt ba xong thì căn cứ tiêu hóa.
Không nó , mà là ăn no quá, lết nổi. Mấy trong căn cứ thì ngược , thấy nó no thì tưởng yên , nên ai nấy đều trốn xa, ai dám tay.
Kết quả, hôm nay nó tiêu hóa xong nuốt thêm hai . Mọi trong căn cứ sợ quá mới hợp lực đ.á.n.h đuổi nó .
Ôn Xu xem xong video điện thoại Bùi Dữ thì lắc đầu:
“Họ nhát gan thật.”
Bùi Dữ xoa cổ cô:
“Con rắn đó tận thế độc, tận thế thì . Không chỉ rắn, gặp bất cứ loài động vật thực vật nào, cũng đừng tò mò hiểu ?”
Ôn Xu c.ắ.n nhẹ tai :
“Em ngốc.”
Bùi Dữ bật , ghé sát tai cô nhỏ:
“Đừng c.ắ.n nữa, là phản ứng thật đấy.”
Ôn Xu giật buông , lấy tay bịt miệng , đầu liếc Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành, thấp giọng thì thầm:
“Đừng gì hết!”