Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 151: Trò Chơi Ném Tuyết

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai dám lời nào.

Thời tiết lạnh như ướt ngoài trời nguyên cả buổi trưa, cảm lạnh phát sốt mới lạ. vẫn còn giữ cái mạng. Nếu mà dám chọc giận nữa, chừng toi luôn tại chỗ.

Ai ngờ , bọn họ xui đúng lúc rơi xuống thời điểm

Chuyện nhỏ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui chơi của Ôn Xu.

Tiểu Bình Quả dạo gần đây trời lạnh ít ngoài chơi, hôm nay Cố Cẩn Hành bế lên, nhảy nhót nền tuyết. Tuyết lạnh buốt nó bật lên, nguyên con mèo lăn cái bịch xuống tuyết. Nó giãy giụa nửa ngày nổi, khiến Ôn Xu đến đau bụng.

Ôn Xu lấy điện thoại một đoạn, : “Đỉnh ghê, Tiểu Bình Quả!”

Bùi Dữ liếc mắt , “đỉnh” thì đúng là Tiểu Miêu còn đỉnh hơn nữa.

Chân Tiểu Miêu ngắn hơn, chứ Tiểu Bình Quả còn tự nhảy rớt sang cái hố khác. Còn Tiểu Miêu mà lún vô tuyết thì gần như chắc chắn chỉ thể giãy một chỗ thôi.

Vì tuyết dày nên Bùi Dữ cũng đưa Ôn Xu xa, chỉ ở khu đất trống dọn dẹp sạch trong khu căn cứ Ăn No chơi cho an .

Tiêu Dã đang xổm một góc nặn tuyết cầu. Những quả cầu tròn tròn, mập mạp xếp ngay ngắn chân thành một đống nhỏ.

Cậu mải chơi, đến khi thấy giọng Ôn Xu bên cạnh thì giật nảy , suýt nữa ngã ngửa .

Mọi đều đang ở đây, xung quanh cũng an , nên mới thả lỏng cảnh giác.

Hơn nữa Ôn Xu là mèo, tuyết nhẹ như , chẳng phát tiếng gì.

Ôn Xu xổm xuống cạnh , sờ thử một quả tuyết cầu mịn màng, “Quả tuyết tròn ghê, em cũng nặn mượt như .”

Tiêu Dã sang Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành, hai đó đang chuyện gì đấy, để ý tới bên , Tiểu Bình Quả thì vẫn đang vui vẻ nhảy nhót.

Tiêu Dã đưa cho cô một nắm tuyết, “Anh dạy cho. Trước tiên nặn một quả nhỏ, từ từ thêm tuyết .”

Ôn Xu theo, nặn một hồi, hai so tuyết cầu với , của cô méo mó, ơi là .

Ôn Xu tay đầy nghi hoặc, sang tay Tiêu Dã.

Rõ ràng đều là tay tui nặn dữ ?

Tiêu Dã nén bật , đập bẹp quả tuyết của cô, đưa cho cô quả nặn sẵn, “Không ! Quả là của em đó!”

Ôn Xu ngơ ngác cầm lấy, cúi quả của đ.ấ.m nát vụn, chớp chớp mắt.

Ờ…

Tiêu Dã thấy cô vẻ ngơ ngác, tưởng cô vui lắm, liền hỏi: “Xu Xu, em từng chơi ném tuyết bao giờ ?”

Ôn Xu trò đó, nhưng từng chơi. Cô thành thật lắc đầu.

Mắt Tiêu Dã sáng lên, “Anh dạy cho em nhé, chơi thử ?”

Ôn Xu do dự, “Ném tuyết là cầm tuyết ném vô khác hả?”

! Chính xác luôn!”

liếc cánh tay , vẻ mặt nghi ngờ: “Chơi với em là đúng ?”

Trong ba đàn ông trong nhóm, Tiêu Dã là đô con nhất, cơ bắp rõ ràng.

Tiêu Dã gãi đầu, “Anh dám chơi với Bùi , sợ ảnh mắng.”

Ôn Xu im lặng đưa quả cầu tuyết cho .

Em cũng sợ ném trúng em nữa đó!

Tiêu Dã thấy cô đưa trả thì ngơ ngác, “Em tính dùng quả em tự nặn để ném hả?”

Ôn Xu chống cằm lên đầu gối, mắt to tròn , giọng nhỏ nhẹ: “Em thắng nổi , chơi .”

“Đừng mà,” Tiêu Dã c.ắ.n môi, nhỏ giọng năn nỉ, “Hay , bốn tụi với thêm Tiểu Bình Quả chơi chung. Anh Bùi chắc chắn sẽ bảo vệ em, chơi ném tuyết vui mà!”

Thật chơi còn bày đặt lôi kéo khác!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-151-tro-choi-nem-tuyet.html.]

Ôn Xu cũng bắt đầu thấy hứng thú, “Anh từng chơi đúng ? Anh mạnh , đ.á.n.h một chọi bốn ?”

Tiêu Dã khen, đến híp cả mắt: “Cũng... cũng tạm gọi là lợi hại.”

Ôn Xu cũng bật , “Vậy quyết định nha! Em qua rủ Bùi với Cố.”

Tiêu Dã cúi đầu bắt đầu nặn thêm tuyết cầu, “Ok ok ok…”

Mà hình như lúc nãy Xu Xu còn gì nữa ?

“…Anh lợi hại …”

Sau đó là gì nhỉ?

Thôi kệ.

Thực từ nãy tới giờ, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành rõ mồn một, hai chuyện chẳng thèm né ai hết.

Khi Ôn Xu chạy rủ thì hai giả vờ như gì, nhưng vẫn dắt Tiểu Bình Quả theo nhập cuộc.

Cố Cẩn Hành Tiêu Dã vẫn đang xổm mân mê tuyết cầu đất, mà thấy thương như trẻ con.

Cố Cẩn Hành ho nhẹ, “Chơi ném tuyết thì một đ.á.n.h bốn đúng ?”

Tay Tiêu Dã khựng , “Một đ.á.n.h bốn hả?”

Cố Cẩn Hành cố nhịn , “Chính mới đồng ý với Xu Xu đấy nhé.”

“…Ờ.”

Cố Cẩn Hành đá nhẹ gót chân , “Chia cho bọn nửa đống cầu tuyết , bọn còn nặn nữa.”

“…Ờ.”

Một chọi bốn còn chia nửa đống đạn dược, đúng là ép quá đáng!

Tuy Tiêu Dã chuẩn sẵn một mớ cầu tuyết, nhưng cũng đủ cho cả nhóm chơi, nên xuống nặn thêm.

Khi tuyết cầu đủ, trận chiến chính thức bắt đầu.

Vừa bắt đầu, Tiêu Dã xông lên thể hiện kỹ năng, như máy quét càn quét khắp chiến trường, tay trái tay ném như mưa, còn né cực chuẩn.

Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành cũng cuốn khí, thèm nặn cầu nữa, cứ bóp đại nắm tuyết ném thẳng.

Ôn Xu thì hậu cần cho hai , nặn cầu nấp lưng họ.

Tiểu Bình Quả thì chẳng hiểu gì hết, thấy cầu tuyết bay tới tưởng chơi với , nhảy lên đỡ, ai ngờ ném trúng rơi bịch xuống đất.

Ôn Xu tới đau cả bụng, chạy ôm nó lòng, ai ngờ đường cũng một quả tuyết bay tới trúng ngay trán, loạng choạng phịch xuống đất.

Tuyết dày, cô xuống là tay chân đầu cổ đều lún hết, còn Tiểu Bình Quả thì lọt thỏm giữa ngực, y hệt một con rùa con lật ngửa, giãy nổi.

Ôn Xu cúi đầu, mặt đối mặt với Tiểu Bình Quả, hai con mèo ngơ ngác.

Cố Cẩn Hành gần nhất, đầu thấy cảnh thì bật thành tiếng.

Bùi Dữ và Tiêu Dã cũng thấy, đều yên đ.á.n.h nữa.

Ôn Xu đỏ bừng mặt, lúng túng : “Kéo em lên với… mau kéo em!”

Cố Cẩn Hành kéo cô lên. Tiểu Bình Quả vẻ cũng thấy ngượng, nhảy khỏi lòng cô từ sớm, để Tiểu Miêu đối mặt với khoảnh khắc xã hội c.h.ế.t ngượng đó.

Ôn Xu dậy, việc đầu tiên là cầm cầu tuyết ném thẳng đầu Tiêu Dã đang ngậm miệng .

Giận nha!

Làm tui mất mặt bao nhiêu !

Tiêu Dã ném trúng đầu, bẹp xuống đất, tiện tay vốc một nắm tuyết ném trả.

Mà ném còn chuẩn tưởng, ném phát nào trúng phát đó, khiến cả ba một mèo bên dính hết, ai cũng nổi điên.

 

Loading...