Ôn Xu đưa tay kéo mặt , da nhão, “Không , vẫn trai mà.”
Cô thật lòng.
Dù quầng thâm mắt Bùi Dữ rõ, nhưng ảnh hưởng đến vẻ ngoài của .
Bùi Dữ ngại, cầm tay cô chuyển chủ đề, “Em nhớ gì trong mơ ?”
Ôn Xu cố nhớ , “Không ấn tượng gì hết. Em mơ thấy ác mộng vài ?”
Bùi Dữ đáp, “Năm, sáu gì đó. Ít nhất là năm .”
Anh ngủ sâu, nên nhớ lộn xộn.
Ôn Xu thật sự nhớ gì, “Không chút ấn tượng nào luôn.”
Có thể là do hôm qua con hổ tiến hóa dọa cho sợ, đầu tiên cô cảm nhận cái c.h.ế.t ở cách gần như , sợ hãi là điều dễ hiểu.
Bùi Dữ từ đến giờ vẫn luôn bảo vệ cô kỹ.
Cả hai cũng kịp xác định xem Ôn Xu cảm , Bùi Dữ cẩn thận nên vẫn pha cho cô một cốc t.h.u.ố.c cảm.
Ôn Xu ăn xong món ngọt mà và Cố Cẩn Hành , bụng nước, ngửi mùi t.h.u.ố.c là đầu bỏ chạy.
Cô thương lượng với , “Em uống bữa tối ?”
Bùi Dữ lắc đầu, “Không , bé cưng .”
Thuốc uống khi còn nóng thì dễ uống hơn một chút, để nguội thì đắng lắm.
Ôn Xu thấy thoát , đành bưng lên uống.
Bùi Dữ cầm lấy cái ly khi cô uống xong, “Hôm nay tuyết, xuống chơi một lát ?”
“Muốn chứ,” Ôn Xu sang hỏi Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã, “Hai xuống chơi ?”
Cô còn dẫn Tiểu Bình Quả theo chơi cùng.
Cố Cẩn Hành gật đầu, “Đi, tiện thể cho Tiểu Bình Quả ngoài hít thở khí, cũng lâu nó xuống.”
Tiêu Dã thì khỏi , hễ hoạt động là tham gia.
Cả nhóm dọn sơ phòng khách, mặc áo ấm, đội mũ cùng xuống .
Hầu hết trong căn cứ đều ngoài, tầng một chỉ còn già yếu bệnh tật, vài phụ nữ và đội tuần tra trông coi căn cứ.
Lần Tiểu Bình Quả chạy về phía Cố Cẩn Hành mà nhào lòng Ôn Xu.
Ban đầu cô ôm nó khá nhẹ nhàng, nhưng càng ôm càng mỏi tay. Đến tầng mười thì chịu nổi nữa, đành nhường cho Cố Cẩn Hành ôm.
Bùi Dữ bên cạnh cô, bóp nhẹ cánh tay giúp cô thư giãn.
Cả nhóm chậm rãi xuống . Khi đến giữa tầng hai và tầng ba, họ thấy ai đó đang lưng .
Ôn Xu tò mò họ gì, nên dừng ngóng.
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành vốn để tâm mấy chuyện , nhưng thấy Ôn Xu tò mò thì cũng dừng theo.
Thời điểm đó, những đang tụ tập chuyện phiếm ở tầng một chủ yếu là trong đội tuần tra, vì hầu hết khác đều ở trong phòng tránh rét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-150-het-gian.html.]
“Ai ? mấy lầu đó từng giang hồ đấy!”
“Nghe ở thế? thấy giống mà, khí chất họ khác . Có Tiêu Dã là giống một chút thôi.”
“Thật mà! Mấy Tiểu Hà phân tích kỹ lắm, hợp lý lắm. Với mấy đó ngạo mạn thấy sợ, chẳng bao giờ tham gia hoạt động chung, cũng từng định quen mà giờ chẳng dám nữa, sợ g.i.ế.c lúc nào .”
“Cũng dễ hiểu thôi, tin đồn mấy đó là kiểu hợp tác đặc biệt với căn cứ, chỉ khi quan trọng mới tay giúp đỡ.”
“Cái gì? Vậy mà cũng gọi là hợp tác? Hưởng hết tài nguyên của căn cứ, mà gì cả ? Nếu giỏi thế giấu, giúp đỡ ai hết?”
“Cậu quá đấy. Con hổ tiến hóa hôm qua là do giải quyết đấy. Với nhỏ thôi, coi chừng ghi tên đưa lên đó.”
“Chúng ở tầng một thôi! Làm gì mà lời truyền đến tận tầng 18? Lần căn cứ tìm vật tư, tất cả đều tham gia, chuyện nhỏ . Vậy mà mấy đó hề mặt, còn thấy lão đại của họ đáng sợ. Nhớ vụ lão già ? Chỉ vì cô gái đó mà g.i.ế.c.”
“… Ai bảo ông khiêu khích. Không cô gái đó cưng chiều thế nào ? Ngay cả lão đại của chúng cũng mê mẩn, chọc ai chứ đừng chọc cô , thôi cũng thấy sợ.”
“Kinh khủng … Bọn họ chắc xuống .”
“Thật mấy đứa nhỏ cũng lý, con mèo trông mập thật. Chắc nhiều thịt lắm… Không còn sống , thật thì nuôi mèo bây giờ chẳng để ăn ? Thời buổi , còn đủ ăn…”
Người đó cứ luyên thuyên từ Bùi Dữ đến Tiểu Bình Quả, ai cũng đem bàn tán. Người cùng nữa mà vẫn tiếp tục.
Ôn Xu bắt đầu nổi giận từ khi họ Bùi Dữ. Đến khi họ mong Tiểu Bình Quả nhảy từ cao xuống c.h.ế.t để ăn thịt thì cô nổi đoá.
Hai to rõ ràng, nhóm Ôn Xu sót chữ nào.
Những lời đó đối với nhóm Bùi Dữ thì chẳng đáng gì, nhưng thấy Ôn Xu tức giận thì thấy đáng yêu.
Bùi Dữ chọc nhẹ má cô đang phồng lên, nhỏ giọng : “Hóa cá nóc hả?”
Ôn Xu nắm tay , nghiêm túc: “Chút nữa em tạt vài quả bóng nước , ?”
Bùi Dữ khẽ: “Được, ôm em, em cứ mạnh tay mà ném.”
Ôn Xu cần ôm, tự kéo xuống . Vừa xuống đến tầng một, thấy hai trong đội tuần tra canh hai bên cửa như thần giữ cổng.
Ngay từ khi tiếng bước chân ở tầng hai, hai im bặt, là nhóm Bùi Dữ đang xuống.
Giờ họ dám đầu , tim đập thình thịch vì sợ những lời thấy. Cả hai thẳng đơ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ôn Xu tới, ném cho mỗi mấy quả bóng nước, ướt từ đầu đến chân.
Hai cúi đầu im re.
Thời tiết mà quần áo ướt thì đúng là tra tấn, lạnh run cầm cập.
Ném xong, tâm trạng Ôn Xu liền hơn, “Ai bảo khác lưng.”
Hai rối rít xin : “Chúng xin !”
Chủ yếu là sợ mất mạng.
Bùi Dữ chẳng buồn , nắm tay Ôn Xu: “Đi thôi, ngoài chơi tuyết.”
Tiêu Dã quen hai , hễ gặp là nhớ mặt, liếc một cái : “Giỏi lắm, tiếp , bọn vong ân bội nghĩa.”
Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả cùng, lúc lướt qua cũng liếc , nửa nửa : “Áo ướt thì đừng , cho ướt luôn một thể, phạt như mới thấm.”