Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 149: Chú Ý Hình Tượng Của Bùi Dữ

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Dã nhóm lửa chia sẻ mấy thông tin mới mà thu thập tối qua:

“Bùi Dữ, tối qua xem qua vài căn cứ . Loại trừ hai chỗ gần đây vì tình hình , thì cái gần nhất sát bên rìa thành phố . mà… bên đó điều kiện tệ lắm, mỗi ngày đều chịu đựng mùi hôi thối nồng nặc.”

Phía căn cứ đó là một con mương bẩn, bản căn cứ chỉ là vài khu nhà cũ kỹ chắp vá , xung quanh còn lấy xác tang thi chất thành tường rào, mùi thối xộc lên tận trời. Có dị năng giả còn nghi ngờ mũi mùi đó tê liệt luôn .

Cố Cẩn Hành xong cảm thấy vẻ quen quen:

“Có là cái căn cứ nhỏ chỉ tầm hơn trăm đó ? Nơi đó lắm, hai bé mèo ngửi mùi kiểu chắc chẳng ăn uống gì luôn.”

Tiêu Dã gật đầu, “ chỗ đó đó. Ngoài căn cứ đó thì mấy căn cứ khác đều xa lắm.”

Việc căn cứ phía Nam di chuyển về trung tâm chắc cũng ảnh hưởng gì lớn. Nhiều lắm thì chỉ là sớm muộn thôi.

Bùi Dữ học bánh ngọt suy nghĩ tính toán trong đầu, một lúc hai việc mà vẫn tỉnh táo.

Bây giờ, vẫn sẽ ở căn cứ Ăn No thêm vài ngày, nên cần vội vàng quyết định gì cả.

Thứ nhất là tuyết tiếp tục rơi nữa , thứ hai là tuyết hiện tại vẫn tan. Nếu thì chỉ thể bộ, mà trời lạnh thế đường dài thì cơ thể chịu nổi .

Bùi Dữ :

“Cứ từ từ xem thêm . Nếu tìm nơi phù hợp, thì chuyển thẳng đến vùng trung tâm tìm chỗ gần đó mà ở tạm.”

Giờ chỉ mong thời tiết ấm dần lên, tuyết tan hết thì mới tiện đường rời .

Ôn Xu cũng quan tâm lắm việc sẽ . Dù Bùi Dữ thì cô theo đó, với cô thì chỗ nào cũng như cả.

Trò chơi bắt cá mà Tiểu Bình Quả học theo chỉ chơi hai ván là chán. Thấy nó chơi nữa, Ôn Xu thu iPad sang tìm Bùi Dữ để lấy đồ mặc cho mèo.

Bùi Dữ liếc Tiểu Bình Quả:

“Muốn đổi đồ cho Tiểu Bình Quả ?”

“Ừa,” Ôn Xu nghĩ sẵn sẽ cho Tiểu Bình Quả mặc áo ba lỗ màu tím, “Em màu tím cơ.”

Tiểu Bình Quả bộ lông trắng như tuyết, mặc đồ tím chắc chắn sẽ nổi bật, xinh đúng kiểu “mèo đại mỹ nhân” luôn.

Bùi Dữ đem áo ba lỗ tím cùng dải lụa để lên ghế sofa:

đừng nó cáu lên, cẩn thận nó cào em đấy.”

Ôn Xu :

“Nó .”

Tiểu Bình Quả đang bên cạnh ghế sofa, lười biếng phe phẩy đuôi. Thấy Ôn Xu đang lục đống đồ ghế thì ngay lập tức linh cảm điều chẳng lành, bật dậy tính chuồn.

nó phản ứng chậm một nhịp, Ôn Xu ôm gọn trong lòng và mặc áo .

Chiếc áo màu tím nhạt, họa tiết gì, đơn giản mà tinh tế. Mặc lên, Tiểu Bình Quả trông liền như một quý miêu thần bí, chỉ điều đôi mắt màu lam lệch tông với cả bộ.

Ôn Xu sợ nó bỏ chạy, nhẹ nhàng giữ chặt:

“Còn buộc dây lụa nữa mà, Tiểu Bình Quả ngoan đừng nhúc nhích.”

Hồi , lúc cô còn là mèo, Tiểu Bình Quả đè cô l.i.ế.m lông. Bây giờ đổi vai , đến lượt cô "trị" nó.

Bùi Dữ với Cố Cẩn Hành đều sợ Tiểu Bình Quả bất ngờ cào cô, nên thỉnh thoảng liếc . Thấy nó tuy kiên nhẫn nhưng cũng lộ móng vuốt , cả hai mới yên tâm bánh.

Phải thật lòng thì… Tiểu Bình Quả đối xử với nam và nữ đúng là khác hẳn. Nhìn cách nó đối với Ôn Xu và Cố Cẩn Hành thì rõ ràng thiết với Ôn Xu hơn nhiều. Có khi cũng vì Ôn Xu vốn cũng từng là mèo nên Tiểu Bình Quả dễ chịu hơn.

Mọi chuyện trong phòng thì êm đềm, nhưng bên ngoài căn cứ Ăn No bắt đầu hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-149-chu-y-hinh-tuong-cua-bui-du.html.]

Chu Hạo và ba khác mỗi dẫn một nhóm ngoài tìm vật tư, bốn hướng khác .

Nhóm của Trần Thanh và đội trưởng đội tuần tra thì tỏ khá lơ là. Một phần là do Trần Thanh nghiêm, giữ , phần khác là do đội trưởng tuần tra cũng nhóm Bùi Dữ với mấy sống sót khác.

Tuyết ngoài đường vẫn cao tới đầu gối, chỗ cao hơn. Gió lạnh thổi tới khiến ai cũng run lập cập.

Trong tình hình như , ai nấy bắt đầu cảm thấy hối hận vì ngoài hôm nay. Vừa tám chuyện.

“Có ai dị năng của cô gái là gì ?”

“Không hả? Là dị năng hệ thủy đấy.”

“Cô thật sướng, nuôi, chẳng cần gì. Mà mấy còn cho ai lấy nửa câu… Mà , thật , tụi mày nghĩ mặt tao cơ hội ?”

“…”

“Ha ha ha…”

“Thôi ông ơi, cái mặt ông xem… So với cô bé da trắng mịn màng đó thì đúng là một trời một vực.”

tụi mày thấy ghen ? Được chăm sóc kỹ như , thật sự sướng… Dù tao bằng cô , nhưng thể lực chắc chắn hơn cô nhiều…”

“Này! Mấy lời đó đừng bậy, lỡ , một đòn dị năng là tiêu đời.”

“Thôi thật , cô bé đó ngây thơ xinh xắn, rõ ràng nuôi dạy cẩn thận. Nhìn là yêu thương cỡ nào. Mấy dị năng giả sủng cô như , chuyện bậy bạ như mấy ông nghĩ.”

“Tao cũng chỉ chơi thôi mà… Thôi, lười cãi với tụi mày luôn!”

Ai cuộc sống của Ôn Xu mà chẳng thấy thèm.

cái kiểu sống như .

Còn Ôn Xu, chẳng đang đám đó bàn tán. Cô đang trong phòng khách thì bất ngờ hắt xì mấy cái.

Bùi Dữ cau mày, đưa tay lên trán cô kiểm tra:

“Không sốt, em cảm ?”

Tối qua Ôn Xu gặp ác mộng, lăn qua lăn mãi, chắc chăn hở nên trúng gió lạnh.

Ôn Xu thấy kỳ lạ, xoa xoa mũi, “Em thấy bình thường mà.”

giọng cô rõ là nghẹt mũi, khiến Bùi Dữ lo:

“Em tối qua em gặp ác mộng ? Cứ trở hoài, chăn đạp tung mấy .”

Ôn Xu ngơ ngác chớp mắt:

“Em nhớ gì , thấy ngủ ngon mà?”

“…”

Thấy vẻ mặt Bùi Dữ gì đó mà thôi, cô dí sát kỹ mặt .

Sáng nay lúc rửa mặt, Bùi Dữ phát hiện mắt thâm quầng. Giờ thấy cô dí sát , theo bản năng nghiêng đầu tránh, để cô chú ý.

“Nhìn gì mà chăm chăm ?” hỏi.

Ôn Xu đưa tay chỉ mắt :

“Quầng thâm mắt kìa, em thấy từ nãy . Trốn gì chứ?”

Ra là do cô đêm qua ngủ yên, khiến cũng mất ngủ theo.

 

Loading...