Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 147: Quyết Định

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả thật khó lường.

Căn cứ mà chính phủ lập cao hơn mặt đất hai tầng lầu, thiết kế như giúp giảm đáng kể khả năng xác sống động vật biến dị tấn công, đồng thời cũng tạo môi trường sống an hơn cho sống sót.

Chỉ là để di chuyển từ căn cứ phía Nam đến đó, thì vẫn còn mất khá nhiều thời gian.

Bùi Dữ suy nghĩ một lúc :

“Mấy ngày tới cứ lên mạng tìm hiểu thử xem địa hình xung quanh căn cứ thế nào, nếu thấy thì đợi hết tuyết qua luôn. Còn nếu ... thì tự tìm một chỗ ở tạm .”

Cố Cẩn Hành gật đầu đồng ý.

Trước giờ nhóm họ dừng giữa chừng, thỉnh thoảng còn ngủ ngoài trời. Ngoài việc chỗ ở cố định thì chung cũng .

Căn cứ Ăn No thực cũng tạm , nhưng càng đông thì càng khó giữ bí mật. Những sống sót ở đây, miệng thì nhỏ mà lòng phức tạp. Đã phát lương thực cứu trợ mà còn chê bai cứu , năng lực thì bao nhiêu, mà tính toán thì nhiều vô kể.

Ban quản lý căn cứ thì thiếu năng lực, mỗi ngày giao nhiệm vụ thì rườm rà nhàm chán…

Vì chuyện xảy hôm nay với Tiểu Bình Quả, Cố Cẩn Hành cảm thấy bất mãn với căn cứ .

Không đa nghi, nhưng rõ ràng tầng 1 nhiều tuần tra như , Tiêu Dã chỉ ăn tối đúng mười phút mà để hổ biến dị lên tận lầu . Thật quá ngu ngốc.

Ngu đến mức khiến nghi ngờ ai đó cố tình sắp đặt.

Thấy hai họ nghiêm túc bàn bạc, Tiêu Dã cũng vội vàng mở web tra cứu thông tin các căn cứ lân cận, xem tình hình cụ thể.

Cuộc trò chuyện cũng kéo dài lâu. Cố Cẩn Hành về phòng chăm Tiểu Bình Quả, Bùi Dữ thì về với Ôn Xu, chỉ còn Tiêu Dã ôm điện thoại sofa.

Cậu quá quen với tình huống .

---

Nửa đêm

Tọa độ căn cứ phía Nam

Một nhóm sống sót vội vã thu dọn đồ đạc, dầm mưa rời khỏi nơi cư trú cũ để chạy đến căn cứ chính phủ ở địa hình cao hơn.

Vừa chạy hét lên cầu cứu.

Phía họ, những ngôi nhà dần nước ngập.

Căn cứ cũ vốn ở vị trí thấp, còn gần một căn cứ khác nước nhấn chìm vài tuần . Người sống sót từ căn cứ cũng đổ về chỗ tìm chỗ trú ẩn.

Lúc đó họ chỉ thấy tiếc nuối cho khác, ngờ vài tuần đến lượt trở thành nạn nhân.

Không ai thứ nước nhấn chìm nhà cửa là gì, thể là nước biển, cũng thể là nước sông.

Không ai quan tâm nữa, mà cũng thời gian để quan tâm.

Mưa xối xả như ai đó đang ném đá , lạnh đau.

Một sống sót ở phía đầu thì phát hiện phía ít nhiều. Loáng thoáng trong làn nước những bóng đen, hình thù kỳ quái lướt mặt nước.

Ánh trăng nhạt kết hợp với cơn mưa lớn tạo khung cảnh âm u kỳ dị, dường như đang dẫn đường cho những sinh vật trong nước.

Những may mắn chạy thoát mặt cắt còn giọt máu, nuốt nghẹn nước mắt và m.á.u tanh họng, cắm đầu chạy tiếp.

Tiếng mưa, tiếng kêu cứu, tiếng nước dồn dập... tất cả hòa tạo thành một bản nhạc hỗn loạn, vang dội nhưng ai ở căn cứ khác thấy .

Trong thời gian , căn cứ chính phủ tiếp nhận nhiều tị nạn, khiến tâm lý dân d.a.o động, tin đồn và lời đồn lan truyền khắp nơi.

Còn kịp xử lý xong nhóm tị nạn , đêm nay thêm một nhóm nữa kéo đến.

Tin tức nhanh chóng lan rộng khắp căn cứ và đến tai cấp , khiến họ vô cùng đau đầu.

Các cuộc họp khẩn cấp liên tục diễn nhưng vẫn đưa quyết định cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-147-quyet-dinh.html.]

Ngay lúc bầu khí căng thẳng tột độ, nhóm dị năng giả cử điều tra khu trung tâm trở về, khiến cuộc họp tưởng sắp kết thúc kéo dài thêm 5 tiếng nữa.

Cuối cùng, ban quản lý cũng đưa phương án:

Toàn bộ căn cứ phía Nam sẽ di dời đến khu vực trung tâm.

Phương án thông qua.

Chính phủ giữ kín thông tin , ngoài các lãnh đạo ở Nam Phương, ai khác . Công tác giữ bí mật cũng .

---

Khác với tình cảnh hỗn loạn ở phía Nam, căn cứ Ăn No đón nhận một tin vui sáng sớm hôm .

Tuyết ngừng rơi.

Ngay khi mặt trời mọc, tuyết dừng .

Người sống sót trong căn cứ vui mừng khôn xiết, cầm xẻng và thùng nước chạy ngoài xúc tuyết với tâm trạng phấn khởi.

Âm thanh náo nhiệt đến mức đ.á.n.h thức cả Ôn Xu đang say giấc.

Cô còn kịp phản ứng thì Bùi Dữ ôm lấy, hôn lên trán khẽ bằng giọng khàn khàn:

“Không , đừng sợ.”

Tối qua Ôn Xu gặp ác mộng liên tục, tay chân cứ giật giật như đang chạy trốn trong mơ. Bùi Dữ vì lo lắng cho cô mà cả đêm tỉnh giấc nhiều , gần sáng mới chợp mắt chút.

Giờ còn kịp ngủ ngon giấc thì đ.á.n.h thức.

Anh tưởng cô gặp ác mộng.

Ôn Xu ôm chặt quá, lúc tỉnh dậy thấy khó chịu, lẩm bẩm:

“Bùi Dữ, lầu đang la.”

Nghe cô , Bùi Dữ lập tức tỉnh hẳn. Mắt vẫn còn vương vẻ mệt mỏi, quầng thâm rõ rệt, nhưng vẻ ngoài điển trai của chẳng hề ảnh hưởng.

Ít nhất là trong mắt Ôn Xu thì .

Anh lắng một lúc, chẳng thấy gì ngoài tiếng reo hò mừng rỡ bên . Lúc kéo rèm xuống, thấy đang vui vẻ xúc tuyết thì mới nhận tuyết dừng.

Một điểm yếu của căn cứ Ăn No lộ , cách âm quá tệ.

Sau khi hiểu chuyện, Bùi Dữ trèo lên giường, kéo chăn ôm lấy Ôn Xu, mặt dụi cổ cô:

“Ngủ thêm chút nữa .”

Vì Ôn Xu thấp hơn , nên tư thế kỳ quặc, nhưng mệt mỏi như , cô cũng nỡ phá rối, chỉ yên lặng vuốt tóc .

Tóc cứng, mượt như tóc Tiểu Bình Quả.

Cũng êm như đuôi của cô.

Ban đầu cô còn tỉnh táo, nhưng ôm tiếng bên một lúc thì thấy buồn ngủ, cuối cùng trong vòng tay Bùi Dữ.

Lúc cô tỉnh dậy nữa, mặt trời lên đến giữa trời.

Bùi Dữ dậy cô nửa tiếng, thấy cô tỉnh liền bế thẳng phòng tắm rửa mặt:

“Chúng dậy trễ , Tiêu Dã với Cẩn Hành xong cơm trưa, đang chờ hai đứa .”

Ôn Xu ngẩn .

Phản ứng đầu tiên là — họ ngủ thật chứ.

Phản ứng thứ hai — vội vàng đ.á.n.h răng.

 

Loading...