Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 145: Xử Lý

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đóng sập cửa , Ôn Xu và Cố Cẩn Hành thể nào chuyện gì đang xảy bên ngoài.

Hai bọn họ sững sờ vài giây, đó bắt đầu thấy lo lắng. Họ định hỏi Bùi Dữ xem tình hình thế nào thì một tiếng “rầm” vang lên dữ dội, con hổ bên ngoài đập đầu cánh cửa gỗ, lực va chạm mạnh đến mức cửa lập tức phá tung, vỡ nát thành từng mảnh rơi đầy sàn phòng khách, mảnh vụn b.ắ.n tứ tung.

May mà Cố Cẩn Hành chắn Ôn Xu nên những mảnh gỗ bay đến gần cô và Tiểu Bình Quả.

Con hổ Đông Bắc quá to, cánh cửa cản một phần, nên lực xông yếu . Kết quả là chỉ cái đầu của nó thò trong phòng, phần cổ trở xuống vẫn kẹt bên ngoài, thể nào chui hẳn .

Đầu nó nghiêng nghiêng hướng về phía Ôn Xu và Cố Cẩn Hành. Tiểu Bình Quả thì Cố Cẩn Hành ôm nên thấy cảnh tượng , nhưng ngửi thấy mùi, liền lập tức gồng lên và phát tiếng gào the thé đầy căng thẳng.

Ôn Xu ôm chặt lấy Tiểu Bình Quả, dỗ dành:

“Không , đừng sợ...”

Giọng Cố Cẩn Hành cũng khàn vì căng thẳng, trấn an:

“Nó .”

Vừa xong, kéo Ôn Xu lùi , che chắn cho cô. Họ rút về tận sát tường mới dừng .

Lúc Tiêu Dã chạy lên đến nơi, còn thở , tim đập thình thịch. Khi ngẩng đầu thấy Bùi Dữ vẫn bình yên cầu thang, mới nhẹ nhõm hẳn.

Hai , lập tức hiểu ý cùng lao tấn công con hổ.

Lúc con hổ thật gần như còn sức phản kháng. Nó điện giật đến cháy khét cả lông, một vài chỗ thậm chí còn nướng chín, chỉ là nội tạng tổn thương nên vẫn còn cố chống đỡ.

Khi Tiêu Dã lao đến gần, con hổ gầm lên một tiếng, định liều mạng chui phòng. Cố Cẩn Hành thấy thế liền đ.â.m liên tiếp nó bằng cọc băng, tạo cả chục lỗ máu, thậm chí mù luôn cả hai mắt của nó.

Trước đó họ vẫn dám tay mạnh vì sợ nó phát điên, nhưng tiếng gầm yếu hơn nhiều.

Ôn Xu thấy m.á.u loang sàn, sợ hãi dám nữa, chỉ ôm chặt Tiểu Bình Quả đang giãy giụa để dỗ dành nó.

Lúc Tiểu Bình Quả thực sự dọa sợ. Nó đang trong trạng thái phản ứng khẩn cấp, nhưng vì tình hình cho phép rời khỏi nơi ngay nên Ôn Xu chỉ cởi áo lông của , bọc nó .

Không chắc tác dụng , nhưng bây giờ cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

đ.á.n.h đến mức mùi thịt nướng tỏa , con hổ tiến hóa vẫn c.h.ế.t hẳn, vẫn còn sức gầm gừ. Thấy nó còn sức di chuyển nữa, Bùi Dữ tấn công chỗ khác mà dồn hết sức điện thẳng đầu nó, cháy đen cả da thịt. Tiêu Dã lập tức bổ thêm vài cú chí mạng bằng cọc băng.

Xác định nó c.h.ế.t hẳn.

Tiêu Dã thở hắt một thật mạnh, cảm xúc căng thẳng quá khiến đầu cũng bắt đầu đau.

Tiêu Dã :

“Chắc c.h.ế.t , Xu Xu với Tiểu Bình Quả chắc cũng sợ .”

Hai băng qua xác con hổ tiến nhà. Cố Cẩn Hành thấy họ bước mới thật sự yên tâm.

Anh cái đầu con hổ điện giật đến khô quắt , thể nào còn sống, nhưng chừng nào Bùi Dữ nhà thì vẫn dám lơ là.

Bùi Dữ bước đến, kéo Ôn Xu lòng dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi:

“Không , nó c.h.ế.t . Em thương ở ?”

Ôn Xu vẫn còn sững vì sợ, mất vài giây mới phản ứng , lắc đầu đẩy . Cô hoang mang Tiểu Bình Quả đang co rúm trong áo .

nhỏ:

“Làm bây giờ? Nó sợ quá .”

Tiểu Bình Quả trốn trong lớp áo, vẻ yên tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn căng thẳng và bất an. Khi Bùi Dữ gần, nó bắt đầu rít lên.

Lúc Cố Cẩn Hành mới trấn tĩnh , đưa tay :

“Để mang nó về phòng cho nó bình tĩnh . Trong phòng còn t.h.u.ố.c giúp định cảm xúc cho mèo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-145-xu-ly.html.]

Ôn Xu cẩn thận mở áo . Cố Cẩn Hành mới chạm Tiểu Bình Quả thì nó cào cho mấy vết dài tay, chảy m.á.u ngay lập tức.

Chuyện xảy quá nhanh khiến Ôn Xu dù chuẩn tinh thần cũng vẫn hoảng.

Bùi Dữ xoa nhẹ cổ cô bế cô lên, :

“Chúng về phòng bên nghỉ .”

Vừa đến cửa thì đám sống sót ở căn cứ Ăn No cũng mới chạy tới. Nhìn thấy con hổ c.h.ế.t cháy khét, mặt mũi còn nhận , họ sợ đến mềm cả chân, suýt nữa thì ngã lăn xuống cầu thang.

Khi con hổ còn sống, họ sợ nó đến phát khiếp. Bây giờ con hổ c.h.ế.t , họ sợ Bùi Dữ hơn.

Trước Cố Cẩn Hành còn chào hỏi xã giao với đám , nhưng hôm nay lo lắng cho Tiểu Bình Quả, chỉ liếc qua lập tức nhà.

Bùi Dữ thậm chí thèm liếc lấy một cái, ôm Ôn Xu luôn.

Cả hai , Tiêu Dã tất nhiên cũng định nán .

Cậu kéo cửa sập xuống, che khuất tầm của đội tuần tra và đám sống sót .

Tiêu Dã ngước cằm họ, :

“Con hổ ngoài c.h.ế.t . Kéo nó xử lý sạch sẽ . Với cả cửa phòng bên đối diện nó húc hỏng , mấy sửa giúp luôn nhé?”

Trần Thanh chen từ trong đám đông , gật đầu lia lịa:

“Được , để gọi đến sửa cửa, dọn dẹp luôn cho sạch sẽ.”

Thấy chủ động, Tiêu Dã cũng nhẹ giọng hơn:

“Vậy phiền nhé.”

Trần Thanh:

“Không vấn đề gì, để tụi lo!”

Tiêu Dã nhà. Lúc bữa tối vẫn còn bày bàn nhưng nguội lạnh hết. Bùi Dữ và Ôn Xu đều về phòng.

So với tình hình bên Cố Cẩn Hành, bên Bùi Dữ vẫn hơn nhiều.

Ôn Xu cũng hiểu gì như mèo, chỉ cần ôm một lát, dỗ dành một chút là thể khiến Tiểu Miêu bình tĩnh .

Bùi Dữ nhẹ nhàng xoa mặt cô, cổ cô, vỗ vỗ lưng cô. Giọng trầm ấm, chậm rãi, cứ như đang dỗ con gái nhỏ .

Anh :

“Đồ ngọt ngoài nguội , đợi chút hâm ăn . Em đói ?”

Ôn Xu lắc đầu.

Lúc cô chẳng còn tâm trạng mà ăn uống.

Cô cứ mãi cửa, lo lắng:

“Tiểu Bình Quả vẻ vẫn lắm.”

Thật chạy sang xem tình hình, nhưng lúc để Tiểu Bình Quả yên tĩnh một sẽ hơn. Cố Cẩn Hành là nuôi mèo kinh nghiệm, chắc chắn sẽ chăm sóc cho nó.

Bùi Dữ trấn an:

“Không cần lo quá. Một lát nữa Cố Cẩn Hành thể gửi vài tấm hình qua để em xem tình hình của Tiểu Bình Quả. Cậu từng học chuyên ngành chăm sóc mèo, ảnh ở đó, Tiểu Bình Quả sẽ sớm thôi.”

Lúc , trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, may là Ôn Xu biến thành Tiểu Miêu. Nếu , với thể trạng Tiểu Miêu hiện tại, phản ứng hoảng loạn khi còn nghiêm trọng hơn cả Tiểu Bình Quả.

 

Loading...