Cố Cẩn Hành : “Được.”
Đối với loại động vật lớn như hổ, tò mò lo lắng. Sau tận thế, hiếm gặp động vật tiến hóa.
Phần lớn động vật tiến hóa đều lẩn trốn, khó bắt gặp ch.ó mèo ngoài đường. Có thể do chúng vượt qua quá trình tiến hóa hoặc ăn thịt. Nguyên nhân cụ thể thì lúc chẳng ai tâm trí nghiên cứu kỹ.
Bùi Dữ về phòng ngủ. Vừa mở cửa thấy Ôn Xu giường xem phim. Tiểu Bình Quả từ khi nào, đang bên cạnh cô , hai con mèo sát bên , ngoan.
Nghe tiếng mở cửa, hai bé mèo đều đầu .
Ôn Xu tắt phim, nghiêng đầu phía : “Tiêu Dã ?”
Bùi Dữ vỗ nhẹ lưng Tiểu Bình Quả: “Không cả. Sao em cho nó leo lên giường chơi?”
Tiểu Bình Quả với đôi mắt mèo màu lam Bùi Dữ, cũng chẳng phản ứng gì, vẫn tựa Ôn Xu, cái đuôi còn ve vẩy nhẹ nhàng, trông cực kỳ thoải mái. Không giống , thấy Bùi Dữ là lập tức nhảy xuống chạy mất.
Ôn Xu dậy: “Không cho Tiểu Bình Quả lên giường ?”
Con mèo sạch sẽ, chẳng hề dơ chút nào, mà cũng quậy phá lung tung.
Bùi Dữ : “Được thôi, nhưng chỗ nó đúng chỗ ngủ, thì .”
Ôn Xu bên cạnh , Tiểu Bình Quả, bế nó lên ôm lòng.
“Ừm… Lần để nó đổi chỗ .”
Tiểu Bình Quả rúc lòng Ôn Xu một cách thoải mái, l.i.ế.m lông dụi đầu cô.
“Meo ~”
Ôn Xu cúi xuống hôn nó một cái: “Đáng yêu quá!”
Bùi Dữ bộ váy hồng nhạt mới Tiểu Bình Quả, khẽ nhướng mày.
Có vẻ lúc mặt, Ôn Xu lén lút chơi trò thời trang với Tiểu Bình Quả .
Sau đó, Tiểu Bình Quả ở chơi trong phòng, còn Bùi Dữ thấy Ôn Xu tinh thần khá nên ngoài phòng khách phụ Cố Cẩn Hành nấu cơm tối.
Chẳng mấy chốc bữa tối sẵn sàng. Vẫn là Cố Cẩn Hành bếp. Biết Ôn Xu hôm nay khỏe, còn đặc biệt một món ngọt, chè khoai môn sữa dừa. Khoai mềm dẻo, vị béo ngọt dễ chịu, chắc chắn thể khiến cô vui hơn một chút.
Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả ngoài, ngửi thấy mùi thơm ngọt lịm trong khí, lập tức bước nhanh tới bàn ăn. Thấy bàn để sẵn một chén chè ghế , mắt cô sáng rực lên.
Cô l.i.ế.m môi, ôm Tiểu Bình Quả chạy sang phòng đối diện, hé cửa , giọng vui vẻ:
“Đồ ngọt là Cố Cẩn Hành cho em ?”
Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành đang dọn dẹp ngoài sân, thấy liền ngẩng đầu.
Cố Cẩn Hành đẩy kính: “Anh đấy. Lần đầu tiên nấu thử, Xu Xu nếm xem nhé. Nếu ăn thì để Tiêu Dã ăn .”
Bình thường vẫn học nấu vài món đơn giản. vì thích ăn ngọt, nên với món chỉ học sơ qua, từng thử nào.
Thực cũng khó, nguyên liệu sẵn, chỉ cần đun lên là . Chỉ là ngọt quá mức. Anh thử , cảm thấy gắt.
Ôn Xu mừng rỡ hôn Tiểu Bình Quả mấy cái: “Cảm ơn nhiều!”
Bị hôn bất ngờ, Tiểu Bình Quả chớp mắt ngơ ngác, đôi mắt mèo xanh lam hiện rõ sự khó hiểu. Nhìn qua bộ lông cũng thấy nó đang bối rối lắm .
Cố Cẩn Hành nhắc: “Xu Xu ăn , trời thế mau nguội lắm. Đồ ngọt nguội ăn ngon .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-144-manh-ho-tap-kich.html.]
Vốn đang mong chờ, , Ôn Xu liền ôm Tiểu Bình Quả về phòng.
tới cửa, lúc chuẩn mở cửa, cô bỗng thấy rợn cả da đầu, còn Tiểu Bình Quả trong lòng cũng đột ngột trở nên cực kỳ cảnh giác.
Hai bé mèo gần như đồng loạt đầu về cầu thang, nơi đó, một con hổ to tướng đang bậc, mắt thẳng.
Tim Ôn Xu như nhảy khỏi lồng ngực.
“Aaa!”
Cô ôm chặt Tiểu Bình Quả, đầu chạy thẳng.
Hai căn phòng chỉ cách vài bước. Cô nhà thì ngay lưng, con hổ gầm lên một tiếng lao tới. Ôn Xu còn cảm nhận rõ vạt áo phía cái gì đó quệt qua.
May là cô nhanh, con hổ kịp chạm cô.
Hổ quá to, phanh kịp, đ.â.m sầm tường. nó xoay cực nhanh, chỉ là va đập, đầu thì vẫn nguyên vẹn. Cú va mạnh đến mức khiến cả tầng lầu rung lên.
Ngay lúc Ôn Xu dọa phát khiếp, Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành chạy tới. Ôn Xu chạy liền đ.â.m sầm n.g.ự.c Bùi Dữ, suýt lùi vài bước.
Tiểu Bình Quả vẫn trong trạng thái chiến đấu, tai cụp sát, thở gấp, đồng tử giãn to, run rẩy trong lòng Ôn Xu, nhưng giãy giụa vì đang cô ôm chặt.
Bùi Dữ định gì đó thì ánh mắt lướt qua thấy ánh vàng lóe lên.
Anh lập tức kéo Ôn Xu phía : “Cẩn Hành!”
Chưa kịp hết câu, con hổ gầm lên, tiếng vang đến nỗi Tiêu Dã ở tận tầng một cũng rõ mồn một.
Đội tuần tra dị năng còn đang thảo luận âm thanh phát từ thì Tiêu Dã đầu phóng lên cầu thang.
C.h.ế.t tiệt! Đội tuần tra canh tầng một ? Sao con hổ lên tận đây?
Cố Cẩn Hành kéo tay Ôn Xu, chắn cô phía : “Đừng sợ, Bùi Dữ mạnh lắm. Không .”
Khi tiếng hổ gầm vang lên, đừng hai bé mèo, ngay cả cũng thấy lạnh sống lưng.
Đối đầu với động vật tiến hóa, hầu hết các đều kết thúc bằng cái c.h.ế.t của con . Không ai cũng mạnh như Bùi Dữ.
Ôn Xu vẫn còn hoảng loạn, ôm chặt Tiểu Bình Quả trốn lưng Cố Cẩn Hành, cả run lẩy bẩy.
Trong tình huống thế , cả hai họ nhất là nhanh chóng tìm chỗ nấp, đừng trở thành gánh nặng.
Con hổ Đông Bắc phát hiện trong nhà , liền lặng lẽ tiến đến, bước chân nặng nề nhưng cực kỳ nhẹ, phát tiếng động.
Bùi Dữ chắn ở cửa, giơ tay ném một quả cầu sét to bằng quả bóng rổ về phía con hổ.
Cầu sét sáng rực, điện áp cao khiến con hổ trợn mắt, vội vàng né sang bên. Với tốc độ phản xạ và sự nhanh nhẹn khi tiến hóa, nó thể tránh .
hành lang quá hẹp, hình khổng lồ của nó thể tránh . Cầu sét đ.á.n.h trúng phần bụng dày thịt, cháy sém lông, khói bốc lên nghi ngút.
Nếu là con , chắc c.h.ế.t ngay tại chỗ. con hổ chỉ gầm lên một tiếng đầy đau đớn, cả tầng lầu như chấn động theo.
Cú tấn công đó nó nổi điên. Nó rướn , rít gào, ánh mắt hung dữ khóa chặt Bùi Dữ.
Với kích thước , chỉ vài quả cầu sét thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó ngay lập tức. Nếu nó lao tới, với cách gần như , Bùi Dữ sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Vì thế, khi con hổ đòn, lập tức tung hàng trăm quả cầu sét liên tiếp.
Dù c.h.ế.t ngay thì cũng điện giật đến mềm nhũn.
Cầu sét tung , con hổ cũng lao tới. Khoảng cách quá gần, Bùi Dữ phản xạ cực nhanh, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa , nghiêng tránh sang bên.