Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 143: Mãnh Hổ Tiến Hóa

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Xu cử động gì cả, bữa trưa cũng chỉ ăn ở chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, đồ ăn thì nhẹ nhàng, thanh đạm.

Bùi Dữ đợi cô ăn xong liền pha cho cô một ly nước đường đỏ.

Tuy chắc tác dụng thật , nhưng so với chẳng gì thì vẫn còn hơn.

Toàn Ôn Xu đau nhức, cô giường suốt cả ngày, hầu hết thời gian đều ngủ mê man.

Thấy cô ngủ say, Bùi Dữ tranh thủ xoa bóp tay chân cho cô, giúp cô đỡ mệt mỏi, dễ chịu hơn.

Căn cứ hôm nay vẻ yên , chẳng chuyện gì xảy . thực , lúc Tiêu Dã từ lầu xuống, theo thói quen ngoài hành lang qua cửa sổ, thì thấy dấu vết động vật tiến hóa để lớp tuyết dày.

Tiêu Dã cửa sổ, gió lạnh thốc mặt khiến nheo mắt . Dưới nền tuyết trắng xóa, một đoạn dài dấu chân rõ ràng – là dấu vết của động vật tiến hóa.

Cậu kỹ một lúc, đó lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh xuống lầu tìm Trần Thanh.

Tiêu Dã hỏi:

“Đêm qua phát hiện con vật tiến hóa nào ?”

Trần Thanh lắc đầu:

“Không thấy. Đêm qua canh suốt đêm mà cũng dấu hiệu gì, nhưng nãy đội tuần tra phát hiện dấu chân động vật tuyết.”

Tiêu Dã:

“Vậy để xem.”

Trần Thanh:

gọi thêm vài với .”

Tiêu Dã khó chịu:

“Thôi khỏi, sợ họ vướng chân thôi.”

Nếu thật sự đụng động vật tiến hóa, một còn thể chạy , chứ đông thì phiền lắm, lỡ cứu ai đổ thừa trách nhiệm, cuối cùng đổ hết lên đầu Bùi Dữ.

Trần Thanh định cãi để bảo vệ danh tiếng mấy trong căn cứ, nhưng đầu , thấy mấy tên còn chẳng thẳng lưng nổi, liền im bặt.

Trần Thanh :

“Thôi , cẩn thận. Nếu thấy gì thì tuyệt đối đừng đuổi theo.”

Động vật tiến hóa hình và trọng lượng đều khủng. Nhìn từ xa còn , chứ nếu nó mà nổi sát ý, hai cái chân chạy nhanh bằng bốn chân của nó?

Tiêu Dã gật đầu, theo dấu chân tuyết ngoài.

Tuyết hôm nay dày đến tận bắp chân, bước khó, chạy càng dễ.

Vì an , Tiêu Dã chậm, cứ vài bước dừng , mỗi dừng đều lấy ống nhòm quan sát xung quanh.

Động vật hoang dã giỏi ẩn , đó là bản năng sinh tồn của chúng.

Con vật tiến hóa chắc đ.á.n.h gãy lúc đang ăn thịt , đoán chừng ăn no, nếu gặp và nó nổi sát khí thì chắc Tiêu Dã còn sống mà về .

Vì thế nửa đường, Tiêu Dã dứt khoát .

tiếp tục tìm thêm chút nữa, nhưng điều kiện quá bất lợi, thể mạo hiểm.

Khi về, Tiêu Dã giật lùi, để quan sát xung quanh, phòng hờ trường hợp động vật tiến hóa lao tấn công bất ngờ.

Sau trận tuyết , thứ đều trắng xóa. Chỉ cần chút động tĩnh cũng sẽ rõ ràng.

Khi đang lùi , ánh mắt Tiêu Dã bất chợt liếc sang bụi cây phía xa, ánh mắt đó khiến tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Trên đám cây rậm rạp đó, một đôi mắt đầy cảnh giác và dã tính đang chằm chằm về phía . Thân hình con thú thấp, thấy rõ bộ, nhưng qua màu lông thể đoán : đó là một con hổ Đông Bắc tiến hóa. Có thể khẳng định hiện tại nó vẫn định tấn công.

Da đầu Tiêu Dã tê rần, dám động đậy, rút cây chùy băng, đồng thời nhanh chóng gửi một tin nhắn báo về nhóm.

Con hổ sẽ tấn công , Tiêu Dã dám chắc, nhưng cái đầu to tròn lên tất cả, kích thước của nó tiến hóa ít nhất gấp đôi hổ thường.

Dù ở cùng với Bùi Dữ mấy vẻ ngốc ngốc, nhưng Tiêu Dã thật sự từng g.i.ế.c ít , sát khí và bản năng sinh tồn rõ ràng. Chính khí thế đó mới khiến con hổ dám lao lên ngay.

Hai bên gườm một lúc, cây chùy băng trong tay Tiêu Dã lớn dần lên, khí thế càng mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-143-manh-ho-tien-hoa.html.]

Con hổ mới ăn thịt , đến mức đói khát cùng cực, nên một lúc do dự, nó cũng từ từ lui .

lúc , lưng Tiêu Dã bất ngờ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Trần Thanh và Chu Hạo dẫn theo hơn hai mươi dị năng giả đến, thấy con hổ khổng lồ liền tái mặt.

đông thế mạnh, khí thế tập thể khiến con hổ tiến hóa đầu bỏ chạy.

Tiêu Dã lau mồ hôi trán, còn kịp gì thì giọng của Bùi Dữ vang lên:

“Về hết , Tiêu Dã đuổi theo.”

Vừa dứt lời, Bùi Dữ phóng lên phía Tiêu Dã.

Tiêu Dã thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy theo.

Trần Thanh ngập ngừng:

“Chúng thật sự theo ?”

Chu Hạo c.ắ.n răng:

“Theo cái gì mà theo!”

Vừa phản ứng của đám bọn họ quá mất mặt, chính còn thấy hổ.

Theo theo cái nỗi gì, theo chỉ tổ c.h.ế.t, để Bùi Dữ đến cứu nữa chắc?

Con hổ tiến hóa đó di chuyển nhanh, giỏi ẩn . Dù Bùi Dữ và Tiêu Dã lục tung cả khu cũng tìm thấy bóng dáng nó .

Bùi Dữ tiếp tục tìm nữa, dẫn Tiêu Dã về.

“Hổ thích săn ban đêm. Đêm nay tìm thử xem.”

Tiêu Dã gật đầu, lắm chuyện:

“Hồi nãy đụng trúng nó một , sợ c.h.ế.t! Lúc đó nếu thêm vài bước nữa, lưng với nó thì chắc nó vồ .”

Động vật và con khác . Nếu trốn ở đó là thì với độ cảnh giác của Tiêu Dã, sớm phát hiện .

Bùi Dữ nhắc:

“Cẩn thận . Cho đội tuần tra là để việc, để tìm c.h.ế.t.”

Tiêu Dã gật gù:

“Không dám , đối đầu mới thấy động vật tiến hóa kinh khủng cỡ nào.”

Lúc thấy còn chủ quan, thấy thì mới sợ thật sự là gì.

Bùi Dữ :

“Không cần cố tìm nó . Chỉ cần nó ăn no, chắc chắn sẽ quanh mấy tòa nhà để kiếm ăn.”

Chỉ cần canh gác kỹ ban đêm là . Con hổ đó chắc chắn ăn no, chậm nhất là đêm nay hoặc mai, kiểu gì nó cũng .

Lúc đó, đầu tiên theo dõi sẽ là đội tuần tra ban đêm. Những sống sót trốn trong phòng sẽ an hơn.

Tiêu Dã còn đội tuần tra, khi tới hành lang tầng 1, Bùi Dữ liền lên lầu.

Về đến phòng, Cố Cẩn Hành là mở cửa. Thấy lưng ai, Tiêu Dã chắc .

Bùi Dữ :

“Tiêu Dã . Gặp đúng con thú tiến hóa , là một con hổ Đông Bắc. tới thì nó chạy .”

Cố Cẩn Hành lắc đầu:

“Tiêu Dã lên ? Lát nữa ăn cơm chiều .”

Đồ ăn của đội tuần tra thì đủ no, nhưng ngon thì tới .

Bùi Dữ :

“Khổ gì từng chịu, theo kịp thì thôi. Tối nay chúng cũng xuống hỗ trợ. Con hổ đó ăn no, đoán tối nay hoặc muộn nhất là mai nó sẽ ngoài săn mồi.”

 

Loading...