Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 141: Cảm Nhận Một Chút

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi Bùi Dữ vận động, đều toát một luồng sức sống đầy hấp dẫn – mạnh mẽ, gợi cảm, và thu hút ánh .

Trong phòng nóng, nên chỉ mặc một chiếc áo lót ôm sát . Mỗi khi siết cơ bụng, những múi cơ cùng các đường nét cánh tay đều hiện rõ mồn một.

Động tác của Bùi Dữ chuẩn xác. Ngay khi thành xong một gập bụng đầu tiên, Ôn Xu nhào lên, bất ngờ hôn một cái.

Tiểu Miêu nghịch ngợm, khống chế lực, tư thế vững, thành cả ngã nhào lên Bùi Dữ.

Bùi Dữ bất ngờ hôn, kịp phản ứng thì cô đè chặt lên . Anh vội vàng chống một tay để ngã ngửa.

Ôn Xu lén lút ngẩng đầu , thấy Bùi Dữ cũng đang . Ánh mắt phức tạp, cô hiểu rõ là ý gì, chỉ cảm thấy như thể đang mắng .

chột , chớp mắt mấy cái lí nhí :

“Em cố ý…”

Bùi Dữ giơ tay nhéo nhẹ cổ cô, lòng bàn tay lướt nhẹ qua làn da mềm mịn.

Anh dùng quá nhiều lực, nhưng cũng đủ khiến vùng da đó rát lên.

Sau vài giây im lặng, giọng khàn:

“Vậy hôn cố ý, còn đè lên thì là cố ý ?”

Ôn Xu né tránh, thẳng thắn thừa nhận:

“Hôn thì là cố ý, nhưng đè lên thì .”

Nói xong, cô ngẩng đầu thêm nữa, nhưng lúc sắc mặt phức tạp hơn, khiến cô hiểu, phần đáng sợ.

Giọng cô nhỏ hẳn, len lén hôn nhẹ lên má :

“Anh giận ? Có em đau ? Xin nha…”

Bùi Dữ vẫn im lặng.

Thật thì Ôn Xu mềm mại, thơm thơm, bế lên chẳng khác gì cái gối bông. Cho dù cô nhào tới mạnh cỡ nào, cũng chẳng thấy đau.

mà…

Anh nhéo cổ cô thêm một chút, ánh mắt cô mang theo một chút bá đạo, giọng trầm thấp:

“Có đau thật.”

Ôn Xu ngẩn , dè dặt hỏi:

“Đau ở ?”

Bùi Dữ bật :

“Bảo bối thật sự ?”

Câu khiến Ôn Xu hoảng, nhưng gọi “bảo bối” dịu dàng như , cô còn sợ nữa.

Cô gật đầu, ánh mắt long lanh như mèo con , trong sáng, ngây thơ, dễ thương.

Trông thì ngoan ngoãn là thế, nhưng nghịch lên thì cũng nghịch tới trời luôn.

Bùi Dữ gì thêm, chỉ bế cô lên, đổi tư thế , để cô lên .

Khoảng cách giữa hai gần đến mức... nếu lúc ngủ, thì bao giờ kề sát như .

Ôn Xu nghi hoặc, định hỏi thì Bùi Dữ vòng tay qua eo cô, ấn xuống một cái.

Trong khoảnh khắc đó, chỉ một lớp vải mỏng manh ngăn cách, nhưng gần như tác dụng gì. Cảm giác về hình dạng, nhiệt độ đều truyền thẳng qua.

Ôn Xu nhận điều gì đó, mặt đỏ bừng lên, cả như đóng băng, thốt nên lời.

Bùi Dữ cúi đầu c.ắ.n nhẹ tai cô, tay luồn trong áo, nhẹ nhàng lướt làn da mềm mại, ấm áp của cô.

Ôn Xu dọa phát , mắt rưng rưng, giọng run run:

“Anh đừng bắt nạt em…”

Thật sự là sợ, giọng cô run lên từng hồi.

Bùi Dữ hỏi ,

“Đừng bắt nạt ai cơ?”

Ôn Xu nước mắt đảo quanh hốc mắt, định vùng chạy nhưng giữ chặt:

“…Đừng bắt nạt em.”

Anh chịu buông, cúi đầu hôn cô.

ép ngẩng đầu lên đón lấy nụ hôn, cổ cũng mỏi rã rời, nước mắt chảy xuống hai má.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-141-cam-nhan-mot-chut.html.]

Bị hôn đến choáng váng, cô chỉ tựa vai mà thở dốc.

Chưa kịp định thần , Bùi Dữ ép cô xuống nữa, càng lúc càng mạnh hơn.

Giọng khàn khàn:

“Cảm nhận cho kỹ . Nếu còn chọc nữa…”

Lúc , mới lộ rõ một mặt khác, phần bá đạo và nguy hiểm giống vẻ thường ngày.

Ôn Xu thấy ấm ức, nhưng cũng dám giận.

Nước mắt rơi rơi, cuối cùng vẫn nhịn mà bật .

Cô thầm nghĩ, để ý đến Bùi Dữ nữa!

Thật lúc đầu chỉ định dọa cô một chút, nhưng thấy cô t.h.ả.m như , liền vội vàng dỗ dành.

Dù Tiểu Miêu đúng là nghịch, nhưng chẳng lẽ chủ nhân sai chút nào?

Bình thường Ôn Xu dễ dỗ, nhưng thì dọa thật. Dù Bùi Dữ gì, cô cũng chịu để ý đến .

Bùi Dữ bảo cô c.ắ.n cũng , nhưng cô vẫn , chỉ trừng mắt bằng đôi mắt hoe đỏ.

Nếu dỗ cho đàng hoàng, đến khi Ôn Xu bình tĩnh , thì càng khó mà hòa.

Bùi Dữ nhỏ:

“Anh chỉ dọa em thôi bảo bối, định gì cả. Là sai, là chịu nổi khi em cứ trêu chọc, nên mới gần gũi em. Về em sờ thế nào cũng , cản nữa.”

Nếu mà mấy câu đó từ thì khi Ôn Xu .

lúc thì , cảm giác quá chân thực, còn cứng ngắc thế … thật sự dọa cô quá .

Dù là mèo , Ôn Xu cũng từng trải qua những chuyện thế .

chuyện với nữa, lưng . Bùi Dữ cũng nghiêng theo.

Anh khẽ :

“Là sai, thật sự sai . Sau mặc kệ Miêu Miêu trêu thế nào, cũng tức giận, phản kháng, ?”

Ôn Xu lưỡng lự, nghĩ nghĩ cũng nhịn hỏi:

“Thật ?”

mới xong, giọng mũi vẫn còn nghẹn , đáng thương hết .

là mèo thì thể trêu chủ, chứ chủ thì phản kháng từ chối.

Bùi Dữ khẽ :

“Thật mà.”

Anh sợ cô hoảng quá, dám mật với nữa. Anh suy nghĩ thêm để trấn an.

Anh lấy áo khoác cho cô mặc, sợ cô cảm lạnh:

“Mấy chuyện như , chờ khi tình cảm chúng sâu hơn, mật hơn, đổi sang một mối quan hệ khác, mới tiến thêm. Em hiểu , Xu Xu?”

Tất nhiên là hiểu .

Ôn Xu chớp mắt, nhưng dám hiểu.

Lúc cô cảm thấy thanh tịnh, một chút ý nghĩ “đen tối” nào cả.

Từ nay trở , mèo con là một tiểu mèo háo sắc nữa.

chịu đáp lời, Bùi Dữ cũng thêm gì, chỉ bế cô phòng tắm rửa mặt.

Ôn Xu để bế, liền phản đối:

“Em cần bế.”

Anh đành đặt cô xuống, để cô tự .

Đến phòng tắm, cô cũng nhất quyết tự rửa mặt rửa tay, để giúp.

Thật mấy việc từ đầu cô thể tự , chỉ là giờ Bùi Dữ quen giúp, thấy khó chịu.

Anh nghĩ chắc ít nhất một hai ngày mới dỗ , vì Tiểu Miêu dai thù.

đến tối, Ôn Xu bất ngờ đau bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh. Bùi Dữ tắm xong bước thì thấy cô ôm chăn giường, nước mắt lưng tròng, thấy ấm ức gọi:

“Bùi Dữ…”

 

Loading...