Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 138: Động Vật Tiến Hóa Tấn Công

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ một cú c.ắ.n nhẹ của Ôn Xu mà chuyện rẽ sang hướng khác.

Cả hai đều tỉnh, Bùi Dữ liền kéo Ôn Xu khỏi giường, rửa mặt ăn sáng qua loa, tiếp tục việc nấu nước ấm cho hôm nay.

Bình thường Ôn Xu dậy muộn hơn Bùi Dữ, lúc tỉnh dậy cũng còn lơ mơ, chuyện rửa mặt các thứ đều do chuẩn sẵn cho cô.

Cảnh hai cùng trong nhà vệ sinh, chuẩn đ.á.n.h răng sáng sớm như hôm nay thật sự hiếm .

Cảm giác mới lạ, gì đó khó tả.

Dù rằng thứ từ bàn chải, kem đ.á.n.h răng đều do Bùi Dữ chuẩn , nhưng cảm giác lúc khác hẳn ngày.

Chiếc gương trong nhà vệ sinh cũng là do Bùi Dữ tự lắp, kích cỡ đủ để cả hai cùng soi .

Mỗi khi đ.á.n.h răng, Ôn Xu thói quen chằm chằm gương, đầu óc cũng bay lung tung. Vì thời gian đ.á.n.h răng lâu, cô loanh quanh, nên thường cứ đó ngây .

hôm nay, bộ sự chú ý của cô dồn hết Bùi Dữ. Thỉnh thoảng liếc trộm qua gương, mất tập trung.

Thật cả hai đều phần tự nhiên. Việc “phá vỡ” kiểu tương tác quen thuộc giữa họ khiến khí giữa hai ngượng ngùng. Cần thời gian để quen với sự đổi .

Từ mối quan hệ “thú cưng - chủ nhân”, giờ thành “bạn trai bạn gái”, bầu khí giữa hai cũng đổi ít nhiều.

Đánh răng xong, Bùi Dữ lấy nửa thau nước ấm từ gian lưu trữ, pha thêm chút nước lạnh, ướt khăn mặt tự nhiên lau mặt cho Ôn Xu như thường lệ.

Ôn Xu cũng phối hợp ngẩng đầu lên, cứ như ngày nào cũng thế, giống như đổi. Và chính điều đó khiến cái cảm giác “kỳ kỳ” ban nãy cũng dần tan biến.

Rửa mặt xong, Bùi Dữ nắm tay Ôn Xu kéo phòng khách. Phòng khách lúc ai, nhưng cửa phòng của Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đều mở. Có vẻ hai đang sang phòng đối diện nấu nước. Ôn Xu ló đầu trong phòng Cố Cẩn Hành, thấy cái đuôi mềm mềm, xù lông của Tiểu Bình Quả đang lộ khỏi chăn.

Bùi Dữ xem đồng hồ, “Anh sang bên giúp một tay.”

“Ừm ừm!” Ôn Xu cái đuôi xù xù mà ngứa ngáy tay chân, chỉ sờ thử. Cô xổm cửa phòng Cố Cẩn Hành, gọi nhỏ:

“Tiểu Bình Quả, dậy đó?”

Nghe thấy tiếng gọi của cô, cái đuôi trắng lông mềm khẽ giật một cái rút chăn, mép chăn cũng khẽ động đậy. Sau đó, một cái đầu mèo xinh xắn thò , bộ lông mượt, đôi mắt xanh biếc chằm chằm về phía Ôn Xu.

Tiểu Bình Quả từ từ ló đầu khỏi chăn, khẽ kêu một tiếng:

“Meo --”

Trời ơi đáng yêu quá!! Mèo minh tinh mới ngủ dậy mà vẫn còn lơ mơ!!

Ôn Xu thoáng thấy chút ghen tị với Cố Cẩn Hành, cảnh mà ngày nào cũng chứng kiến thì chịu nổi?

Tiểu Bình Quả khẽ rụt tai, nghiêng đầu Ôn Xu, “meo ~” thêm tiếng nữa.

Ôn Xu lập tức dang tay , “Lại đây ôm một cái nào, Tiểu Bình Quả.”

Tiểu Bình Quả nhảy từ giường xuống, xổm đất l.i.ế.m lông, ngẩng đầu liếc cô, đó tiếp tục chăm chỉ chải chuốt.

Nhìn kiểu đó là bế còn gì!

mà…

Ôn Xu do dự, dù đây cũng là phòng của Cố Cẩn Hành, tự tiện ngại.

Cô nghĩ một lát, quyết định lấy que thịt cho mèo dụ Tiểu Bình Quả ngoài.

Trong nhà nuôi hai bé mèo, nên hầu như chỗ nào đồ ăn cũng đều sẵn que thịt cho mèo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-138-dong-vat-tien-hoa-tan-cong.html.]

Ôn Xu lục bàn một hồi cũng tìm que, chọn vị mà Tiểu Bình Quả thích.

Tiểu Bình Quả khá kén ăn, may mà trong gian của Bùi Dữ đủ loại thức ăn mèo, nếu thì chắc khó nuôi nổi em .

Tìm que , cô thì thấy... Tiểu Bình Quả ngay bên chân từ lúc nào, dáng cực kỳ duyên dáng, ngẩng đầu cô chăm chú.

“Á!” Ôn Xu vui mừng, lập tức bế Tiểu Bình Quả lên hôn một cái, bộ lông của em rối tung cả lên.

“Cố tình đúng ? Đồ mèo lắm mưu nhiều kế!”

Tiểu Bình Quả giơ một chân che mặt, nghiêng đầu kêu một tiếng:

“Meo ——”

Lúc trong phòng khách chỉ hai cô, Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả xuống sofa, xé bao que thịt bắt đầu đút cho mèo ăn.

Vừa đút tranh thủ vuốt cái đuôi dài xù lông mềm mượt .

Hiện tại, Tiểu Bình Quả thiết với cô. Lúc còn ở hình dạng mèo, nó cứ dính lấy cô, còn thích nhảy lên l.i.ế.m lông cho cô nữa. Lần nào cũng , Ôn Xu chống cự nổi, đành im cho liếm.

Đang mải vuốt đuôi và đút cho Tiểu Bình Quả, Ôn Xu nhận cuộc gọi từ Cố Dư.

Cô lấy điện thoại từ túi áo, bắt máy:

“Chị hả? Xong việc ?”

“Xu Xu, em đang ở nhà đúng ?” Giọng Cố Dư gấp, “Bùi Dữ đang ở cạnh em ?”

“Dạ, em đang ở nhà.” Ôn Xu đáp.

Đầu dây bên ồn ào, còn tiếng trẻ con , khá hỗn loạn khiến Ôn Xu rõ lắm.

“Có một con động vật tiến hóa đột nhập căn cứ. Bây giờ rõ là loài nào, nhưng khi phát hiện thì nó ăn thịt một đứa trẻ . Khi đứa trẻ tìm thì cũng tấn công.”

Nghe đến đây, Ôn Xu lạnh cả sống lưng, sợ quá nên ôm chặt lấy Tiểu Bình Quả trong tay.

“Con đó chạy nhanh, đội tuần tra đến nơi thì thấy bóng dáng nữa. Trời lạnh quá, động vật tiến hóa tìm thức ăn nên sẽ mò đến khu dân cư. Chắc chắn nó vẫn đang lẩn trốn trong khu nhà. Em nhớ ở yên với Bùi Dữ và , đừng tách , hiểu ?”

Ôn Xu liếc cửa phòng đang đóng chặt, xong lời Cố Dư thì càng sợ hơn, liền bế Tiểu Bình Quả dậy.

“Vậy để em đem Tiểu Bình Quả sang tìm Bùi Dữ.”

“Anh đang ở bên phòng đối diện đúng ? Em đừng . Gửi tin nhắn kêu . Trong thời gian đừng ai một , chị cũng sẽ đăng tin trong nhóm nhắc nhở , họ thấy là hiểu.”

“Dạ, em .” Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả, ngoan ngoãn theo.

Sau khi chắc chắn Ôn Xu vẫn an , Cố Dư mới cúp máy để xử lý vụ việc.

Chuyện gia đình tên trộm lương thực còn giải quyết xong, giờ thêm vụ động vật tiến hóa ăn thịt . Cái thời tiết khắc nghiệt đang kéo theo đủ thứ hiểm họa, mà chuyện chắc chắn vẫn dừng ở đây.

Cúp máy xong, Ôn Xu liền nhắn tin cho Bùi Dữ, ôm Tiểu Bình Quả xổm cửa chờ về.

Bình thường ở trong nhà từng thấy căn phòng rộng và trống trải đến thế. Giờ chuyện xong với Cố Dư, gian xung quanh như lớn gấp đôi, lạnh lẽo đáng sợ.

Tin nhắn của Ôn Xu gửi thẳng nhóm chat nhỏ của bốn , nên chỉ Bùi Dữ mà cả Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều thấy.

Ai cũng lo lắng nên quyết định cùng về xem tình hình.

Vừa mở cửa, Bùi Dữ thấy Ôn Xu đang xổm bên tường, ôm chặt Tiểu Bình Quả bật dậy. Cảnh tượng khiến ba họ giật .

 

Loading...