Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 137: Rung Chuyển

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Miêu bản tính tò mò, lúc đang hưng phấn chạy đến bên cửa sổ, dán tai lên rèm cho rõ hơn.

Chỗ cô gần cửa sổ, Bùi Dữ kịp ngăn , chỉ thể theo nhíu mày, bế cô về giường. Anh mặt lạnh cô đầy bất mãn.

Thời tiết lạnh như thế, mặc áo khoác, dép, cứ thế nhảy xuống giường. Lỡ cảm thì ?

Ôn Xu chẳng hề sợ chút nào, còn nhào lên ôm lấy nũng nịu:

“Em lạnh mà.”

Bùi Dữ xoa nhẹ tai cô, lên giường ôm cô lòng, vỗ nhẹ lưng:

“Còn sớm, ngủ thêm một chút . Tỉnh dậy sẽ chuyện gì xảy .”

Ôn Xu thể nhúc nhích, đành ngoan ngoãn im, cúi đầu nghịch tay chơi.

Dưới lầu thỉnh thoảng vang lên tiếng của Chu Hạo, rõ nội dung, nhưng cứ như ai đang rắc cám nuôi cá, khiến Ôn Xu - con cá nhỏ - tò mò sắp c.h.ế.t.

Thật Bùi Dữ cũng tỉnh, chỉ là lì trêu Tiểu Miêu một chút.

Không ngờ Ôn Xu chẳng gì, cũng ngừng nghịch tay , khiến Bùi Dữ tưởng cô ngủ . Ai ngờ mở mắt, thấy Ôn Xu lén lấy điện thoại , nhắn tin với Cố Dư sôi nổi.

Bùi Dữ: “…”

Bùi Dữ: “Không ngủ ?”

Ôn Xu giật , đáp chắc nịch:

“Em ngủ!”

Bùi Dữ áp bàn tay lên bụng cô, nhẹ nhàng ấn một cái:

“Lâu ăn sáng, đói ?”

Ôn Xu đáp:

“Không đói.”

Thấy cô đang chuyện vui vẻ với Cố Dư, Bùi Dữ cũng lén xem qua đoạn chat để hiểu chuyện.

Thời tiết mấy ngày nay lạnh dần, con dễ lười và thèm ăn. Có vài trong căn cứ lời khuyên, ăn sạch hết đồ tích trữ, lấy lương thực của nhà. Kết quả, lương thực cả nhà cũng cạn. Họ liền tới tìm Trần Thanh xin thêm.

Lúc đó cách thời điểm tuyết lớn phong đường chỉ còn vài ngày. Trần Thanh tin họ ăn hết đồ, tưởng họ kiếm cớ quậy căn cứ để xin thêm lương thực, liền thẳng tay đuổi .

Sau đó, cả nhà họ đói gần c.h.ế.t, hỏi xin mượn gạo xung quanh cũng chẳng ai dám cho, đành ăn tuyết cầm cự.

ăn tuyết mà no nổi? Trong khi các hoạt động ở căn cứ bắt buộc ai cũng tham gia, khiến họ ngày càng kiệt sức. Cuối cùng, ban đêm, cả nhà lén trộm lương thực của căn cứ.

nhà kho đều canh. Mới cạy cửa đội tuần tra bắt, áp thẳng đến mặt Cố Dư.

Lúc đó Chu Hạo vẫn còn nhịn , nhưng khi gia đình mắng rằng căn cứ xem sống sót gì, chỉ bắt cho ăn, tức điên, mắng tới tấp kiêng nể.

Đến giờ vẫn còn mắng, chỉ là Cố Dư nhắc nên nhỏ tiếng , nên lầu còn rõ nữa.

Tiếng mắng quá to khiến nhiều trong căn cứ đ.á.n.h thức. Họ vốn tụ tập ở các tòa nhà để sưởi ấm, chuyện nhỏ còn bàn cả nửa ngày, huống gì là chuyện lớn như thế . Rất nhanh một đám kéo tới xem náo nhiệt.

Người cẩn thận thì chỉ lặng lẽ , dám bừa. Người nóng tính thì càng thêm bốc hỏa, thỉnh thoảng thể thấy tiếng cãi um sùm, xô xát nhỏ xảy hằng ngày.

Khi hiểu sự việc từ đầu đến cuối, những nóng tính càng bức xúc, đòi đuổi cả nhà khỏi căn cứ:

“Bọn họ định trộm chính là lương thực dự phòng của bộ căn cứ! Nếu hôm nay để họ trộm , thì ngày mai chúng sẽ c.h.ế.t đói mất! Phải đuổi ngoài!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-137-rung-chuyen.html.]

! Lỡ mai mốt chúng cũng hết đồ ăn thì ? Cả nhà ích kỷ quá !”

ngoài đang bão tuyết… đuổi chẳng khác gì bắt họ c.h.ế.t…”

“Muốn thì tự mà đem về nhà nuôi! Không nuôi nổi thì đừng đó mà đạo lý!”

“Ai mới là ích kỷ? Mấy lúc nào cũng , giờ đến phần đồ ăn thì trở mặt! Lương thực trong kho vốn cũng phần của chúng !”

! Có bản lĩnh thì g.i.ế.c ! Chúng chỉ đến xem lương thực chứ trộm gì hết!”

“Anb trộm mà cạy cửa kho thấy mâu thuẫn ?”

Cả đám cãi đỏ mặt tía tai, suýt nữa đ.á.n.h tới nơi.

Chu Hạo vội đưa phụ nữ và trẻ em về phòng, hét lớn hai tiếng, hiện trường mới yên hơn chút.

Thời tiết khắc nghiệt ngừng bào mòn tinh thần của , khuếch đại cảm xúc, nếu thật sự động tay đ.á.n.h thì dễ xảy án mạng.

Cố Dư và mấy khác vì chuyện mà cả đêm ngủ, đến giờ vẫn đưa kết luận.

Cố Dư bận quá, nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện với Ôn Xu.

Sợ gửi chữ sẽ lạnh lùng quá, cô còn cố ý gửi tin nhắn thoại.

Ôn Xu khi bộ chuyện thì cũng thỏa mãn lòng tò mò, ngoan ngoãn chào tạm biệt, đặt điện thoại qua một bên, sang xem Bùi Dữ đang gì.

Lúc Bùi Dữ dậy, mặc áo khoác, dựa đầu giường xem điện thoại, tiện tay mở nhóm chat nhỏ của họ - nhóm bốn .

Vừa mở nhóm, thành viên nhiệt tình nhất - Tiêu Dã gửi một cái sticker.

Cố Cẩn Hành cũng nhắn tin ngay đó.

Hai đều tiếng mắng của Chu Hạo đ.á.n.h thức, giờ rửa mặt và ăn sáng xong.

Sau sticker, Tiêu Dã gửi thêm một bài đăng.

Tiêu đề chỉ là thông báo tìm , trông khá bình thường, vốn đáng chú ý. trong nội dung nhắc đến trạm truyền tin, nên Tiêu Dã sợ bỏ sót manh mối, liền chia sẻ nhóm.

Hôm qua họ mới nghi ngờ trạm truyền tin cố tình dụ khác đến để cướp bóc. Hôm nay thấy thông báo tìm , họ thể liên tưởng.

Bùi Dữ mở bài , xong là thể đoán kết cục của mấy dụ đến trạm.

Mọi giờ quen với sự khắc nghiệt của tận thế.

Càng sống lâu, bản chất con càng lộ rõ, xí hơn, tàn nhẫn hơn và cũng phổ biến hơn.

May là họ vẫn còn gian riêng, cần tiếp xúc quá nhiều và chuyện phức tạp. Cuộc sống hiện tại vẫn coi là yên .

Bùi Dữ đặt điện thoại xuống, Ôn Xu đang trong lòng , mắt nhắm hờ, liền nhịn gõ nhẹ lên trán cô.

Bùi Dữ:

“Ai bảo ngủ?”

Ôn Xu lập tức mở mắt, đôi mắt màu hổ phách chằm chằm tay gõ trán , nghiêm túc :

“Em ngủ !”

Bộ dạng cô lúc y hệt một con mèo nhỏ đang chằm chằm đồ ăn, ngốc nghếch đáng yêu.

Bùi Dữ nâng đầu cô lên , thấy cô vẫn còn tỉnh táo, im lặng đưa tay đặt cạnh miệng cô.

 

Loading...