Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 136: Muốn Một Danh Phận
Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phản ứng của Bùi Dữ mạnh, nắm lấy tay Ôn Xu, giọng khàn đặc, rõ ràng còn cách nào nhớ chuyện của kiếp nữa. “Ôn Xu…”
Phần bên trong đùi vẫn còn ngứa ngáy, kiểu tê tê như điện giật, thể nào bỏ qua , cảm giác cứ lan dần, thậm chí khiến tim cũng ngứa theo.
Ôn Xu chớp chớp mắt, ngờ phản ứng lớn như , bèn nhỏ giọng :
“Sao … lúc mèo thì sờ, giờ hả?”
Miêu Miêu sờ bậy!
Chỉ là vô tình cọ thôi mà!
Hơn nữa cũng chỉ là đùi trong chứ nơi nào khác .
Bùi Dữ cô thật sâu, trong giọng chút nhẫn nhịn:
“Dù là lúc em mèo cũng . Chỉ khi em là bạn gái thì mới . Tiểu Miêu bạn gái là gì ?”
Bé mèo …
Nhiều lúc cô bám quá khiến tức đến phát , thật chẳng thể trách ai ngoài chính tự gây chuyện.
Ôn Xu mở to đôi mắt tròn xoe, trông càng ngây thơ và dễ thương:
“Anh còn chẳng cũng sờ em đấy!”
Từ lúc biến từ mèo thành cũng một thời gian , nhiều chuyện cô vẫn còn mơ hồ, như thể một lớp sương mù bao phủ trong đầu. Những ký ức kiếp gần như quên sạch, chỉ lờ mờ nhớ rằng bản từng là con .
Thời gian sống trong hình hài con càng dài, những kiến thức cơ bản sự hiểu cũng dần dần hiện , bổ sung trí nhớ trong đầu cô.
Chỉ là mèo quen , nên nhiều việc cô vẫn dùng phản ứng bản năng của mèo để xử lý, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy bản vẫn là một con mèo.
tính cách của Ôn Xu thì dù là lúc mèo cũng chẳng khác là bao. Quả thật ngốc nghếch, phần bướng bỉnh, đáng yêu, nhưng Miêu Miêu hề ngốc!
Miêu Miêu chỉ ngốc với chủ nhân thôi!
Còn với ngoài, thì lanh lợi lắm!
Bùi Dữ câu đó của cô, lập tức hình.
Tiểu Miêu hiểu ý nghĩa câu đó ?
nhanh, khi thấy vành mắt Ôn Xu ửng đỏ, ánh mắt ấm ức , Bùi Dữ dịu xuống.
Anh khẽ hỏi:
“Xu Xu, em thật sự hiểu ý nghĩa của từ đó ? Hay ai dạy em ?”
Ôn Xu giọng nhỏ xíu, rầu rĩ :
“… Em tự .”
Cô cũng chẳng giải thích cho rõ nữa.
Bùi Dữ dáng vẻ buồn của cô, đành lòng ép hỏi thêm.
Dù Tiểu Miêu hiểu rõ , thì từ lâu xem cô là quan trọng nhất trong đời , điều còn vượt qua cả tình yêu đơn thuần. Nếu , cô hiểu cũng chẳng .
Có những lúc, câu trả lời còn quan trọng.
Bùi Dữ bóp nhẹ gáy cô:
“Vậy Xu Xu định cho một danh phận ?”
Mỗi khi tức giận, Tiểu Miêu c.ắ.n . Lúc cũng thế, cô há miệng c.ắ.n ngay xương quai xanh của Bùi Dữ một phát, để nguyên dấu răng rõ mồn một.
Bùi Dữ chẳng để tâm, xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cô:
“Vậy giờ chính là bạn trai của Xu Xu đúng ?”
Thật quá để ý câu trả lời, vì dù cô gì nữa cũng thoát khỏi . nếu cô trả lời đúng như điều … thì sẽ thấy vô cùng hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-136-muon-mot-danh-phan.html.]
Sau khi hết giận, Ôn Xu trở nên ngoan ngoãn, là kiểu mềm mại dễ bắt nạt:
“ .”
Cô tiếp tục chuyện nữa.
Miêu Miêu ăn lẩu.
Thật Bùi Dữ cũng ngốc.
Từ lúc Miêu Miêu biến thành , cô lúc nào cũng dính lấy , tính cách mềm đáng yêu. Mới đầu còn dùng đũa, chẳng đường, ăn mặc sinh hoạt gì cũng đều do một tay chỉ dạy, chăm sóc.
Ban đầu nuôi mèo, thấy như đang nuôi một bé mèo ngoan ngoãn bám . Sau , khi cô biến thành , cảm giác giống như đang nuôi một em gái nhỏ. Rồi dần dần, khi những cảm xúc khó bắt đầu nảy sinh, cũng từng nghĩ sẽ ngày lời như thế từ miệng bé mèo ngốc .
Và chính khoảnh khắc đó, một ngày hết sức bình thường, gì đặc biệt, lời của Ôn Xu khiến ngày hôm đó trở nên rực rỡ và sáng bừng lên.
Ôn Xu thấy gì cũng chẳng tò mò.
Bùi Dữ luôn cho cô cảm giác an , nên cô lo nghĩ vẩn vơ nghi ngờ tình cảm của dành cho .
Cô sang hộp lẩu tự chín, l.i.ế.m môi:
“Giờ ăn lẩu ?”
Bùi Dữ gật đầu, cúi xuống hôn một cái thật mạnh lên má cô.
Tiếng hôn vang rõ mồn một khiến Ôn Xu giật , che má ngẩng đầu , nghi ngờ Bùi Dữ đang “nổi điên” .
Thấy cô ngẩng đầu, hôn thêm cái nữa má còn .
Ai bảo bé mèo lời tình cảm xong chỉ nghĩ đến chuyện ăn, phá hỏng luôn bầu khí lãng mạn!
Bé mèo xa , chỉ ăn!
Gây chuyện xong thì chẳng bao giờ chịu dọn.
Ôn Xu ngơ ngác xoa xoa mặt, giận, tự chạy chuẩn hộp lẩu tự chín.
Phải công nhận, Bùi Dữ lúc đúng là quá đáng yêu.
Không thể nào giận nổi!
Trời tối, bữa tối, bên Cố Cẩn Hành cũng chuẩn nước ấm xong, cả nhóm ngâm chân ngủ.
Sáng hôm , lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đến tận bắp chân.
Mọi hoạt động ngoài trời ở căn cứ Ăn No đều tạm dừng, dị năng giả cũng cấm ngoài. Ngoài , Chu Hạo cũng phát thông báo trong nhóm liên lạc, nhắc nhở chỉ nên ăn một bữa mỗi ngày hoặc chia phần ăn ba để cầm cự. Tránh đến cuối cùng còn gì mà c.h.ế.t đói.
Có lẽ, trong thời gian sắp tới, tất cả đều dựa lượng lương thực tự dự trữ để vượt qua mùa đông lạnh khắc nghiệt . Lương thực dự trữ của căn cứ sẽ động đến dễ dàng. Một khi dùng tới thì nghĩa là nguy cơ c.h.ế.t đói cận kề.
Hiện tại ngoài trời bão tuyết dữ dội, nhiệt độ cực thấp, thể nào ngoài hoạt động.
Không chỉ căn cứ Ăn No như , các căn cứ khác cũng đang lâm tình trạng tương tự, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Phạm vi hoạt động của sống sót chỉ giới hạn trong khu dân cư . Chu Hạo lo rảnh rỗi quá sẽ nghĩ linh tinh gây chuyện, nên tổ chức mỗi ngày quét tuyết 5 . Trừ những bệnh, thì tất cả, phân biệt nam nữ già trẻ đều tham gia.
Mỗi ngày sáng, trưa, chiều mỗi buổi một , thêm hai nữa ở giữa sáng và chiều. Còn sáng sớm thì tập thể d.ụ.c rèn luyện thể chất.
Cố Dư và Chu Hạo đều cố hết sức nghĩ cách để giữ cho khỏe mạnh và việc .
Còn nhóm của Bùi Dữ thì tham gia các hoạt động chung của căn cứ. Những ngày gần đây, họ chỉ ở trong nhà, nấu nước ấm, cập nhật tình hình khắp nơi mạng, tập thể dục, thỉnh thoảng chơi game, dưa muối, sống những ngày bình lặng mà phong phú.
Vài ngày trôi qua như thế, cho đến một đêm rạng sáng, khi vẫn còn đang ngủ, thì tiếng gào phẫn nộ của Chu Hạo từ tầng 1 vọng thẳng lên tận tầng 18.
Chu Hạo hét lên:
“Anh m* nó! Anh dám ăn trộm lương thực? Còn rủ bậy tập thể? Có tin đuổi hết mấy ngoài ?!”
Câu , Bùi Dữ rõ, ngay cả Ôn Xu cũng đ.á.n.h thức, liền nhón chân trần chạy cửa sổ, cố rõ hơn chút nữa.
Dưới lầu vẫn vang vọng tiếng mắng của Chu Hạo. Thỉnh thoảng âm lượng tăng cao, họ còn vài câu c.h.ử.i cực nặng, đủ để Chu Hạo đang tức giận cỡ nào.