Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 133: Ai Quản Bà?

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Các … Sao các thể chứ!”

“Con … Con trai … Thằng bé chỉ sống thôi mà… Sao cô tàn nhẫn đến thế!”

Khi rút hết trong tiệm đồ ăn nhanh và tiệm sữa để tránh , chỉ còn một bà già ngoài đường, lóc ầm ĩ, mà phát mệt.

Những khác trốn hết , mặt mày vẫn còn hoảng loạn như hồn.

Bà già đó hành động thành thục, dù tay chân run rẩy vì sợ nhưng giọng thì vẫn rõ ràng, vẻ gì là đầu bà chuyện . Có vẻ hai con họ diễn trò kiểu ít , đám phía cũng thế, thiếu những kẻ từng việc tương tự.

Chẳng ai vô tội cả.

Bùi Dữ chẳng buồn để tâm, cúi xuống nhặt tinh hạch nhanh.

Bà già vẫn tiếp tục gào ở đằng , nhưng đối với bọn họ thì chẳng ảnh hưởng gì.

Bọn họ nhặt xong tinh hạch chuẩn rời , nhưng lẽ bà già tưởng nhầm gì đó.

Có lẽ bà nghĩ bọn họ sẽ tay với già nên mới run rẩy dậy, lao thẳng về phía Ôn Xu.

“Nhìn con bé ăn mặc gọn gàng, tưởng hiền lành lắm, độc ác thế chứ!”

“Cô ăn ngon mặc , còn lái xe… Thì giúp chúng một chút thì c.h.ế.t ? Chúng góa phụ, trẻ mồ côi sống khổ lắm! Trả con cho ! Trả con cho !”

Người luôn thích bắt nạt kẻ yếu, nên bà già hề do dự mà lao thẳng về phía Ôn Xu, chần chừ lấy một giây.

Đôi tay già nua, móng tay đen kịt rõ là bùn máu, chìa đòi “lẽ ”.

Ôn Xu thấy bà lao tới thì bối rối, giơ tay ném cho bà một quả cầu nước, nện thẳng mặt khiến bà lạnh toát cả .

Bà già gào lên: “Ối giời ơi! G.i.ế.c ! Con nhỏ g.i.ế.c !”

Ôn Xu tức giận, ném thêm cho bà năm sáu quả nữa.

Bà già tránh nhưng phản xạ chậm chạp, quả nào.

Bùi Dữ bên cạnh Ôn Xu, mà nhếch môi .

Thật dù Ôn Xu tay, Bùi Dữ thì bà già cũng chẳng gần cô.

vốn khỏe, giờ dính mấy quả cầu nước lạnh đến run cầm cập, môi tím tái.

Bà già rên rỉ: “Ối trời ơi… Trời đất ơi… Còn công lý nữa ! Lũ vô pháp vô thiên!”

Nghe câu đó xong, nếu Tiểu Bình Quả hiểu thì chắc cũng chỉ câm nín.

Đây là tận thế , ai rảnh mà lo xem bà “thiên lý” ?

Ôn Xu ném thêm mấy quả nước, bà già bắt đầu dạng dễ bắt nạt, nhưng vẫn cam tâm, phệt xuống tuyết đập tay đập chân c.h.ử.i om sòm.

Chửi khó , mà chỉ c.h.ử.i Ôn Xu với Tiểu Bình Quả, mấy khác thì chẳng dám đụng đến.

Tiêu Dã thì tính tình nóng, c.h.ử.i xong mà mặt đen như đáy nồi, định lên đ.ấ.m cho bà một phát.

Bùi Dữ giơ tay ngăn , dùng dị năng nhẹ nhàng xử lý bà .

Bà già đang c.h.ử.i hăng, tự nhiên mềm nhũn như cái bóng bay xẹp, ngã oặt xuống tuyết, lún mất nửa .

Bùi Dữ : “Có dị năng thì dùng nó, bẩn tay gì?”

Rồi sang lấy tay lau mặt cho Ôn Xu: “Bà mắng em thì để em xử lý, em đ.á.n.h thì cứ đánh, cản.”

Ôn Xu nhắm mắt để lau mặt, nghĩ ngợi một lúc hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-133-ai-quan-ba.html.]

“Nếu để bà sống, sẽ càng khó chịu ?”

Bùi Dữ gật đầu: “Chắc chắn.”

Ôn Xu mở mắt, vuốt lông mi: “Vậy thôi khỏi đ.á.n.h nữa, tiếp .”

Bùi Dữ , đồng ý dắt cô rời , khi còn tiện tay thả thêm dị năng bà già.

Người như bà chua ngoa như thế, chắc cũng chẳng ai quý mến. Con trai là chỗ dựa duy nhất thì c.h.ế.t, còn nơi nương tựa.

Có thể sẽ c.h.ế.t rét ngoài tuyết, hoặc đám lôi về tiệm đồ ăn c.h.ế.t ở đó.

Trong trung tâm thương mại nhỏ cũng đầy tang thi, bên trong ấm hơn bên ngoài, dễ thu hút tụi nó.

Tiêu Dã vẫn còn tức: “Loại càng ngày càng nhiều, thấy mà tức!”

Cố Cẩn Hành vuốt Tiểu Bình Quả đang trong túi, bóc cho nó một cây thanh cá, :

“Giống như đó, như sẽ ngày càng nhiều. Tận thế càng lâu, mặt nạ con càng dễ rách. Khỏi tức giận gì, Xu Xu kìa, mắng mà vẫn bình tĩnh, còn bằng con gái.”

Tiêu Dã liền đầu tìm Ôn Xu.

Quay thì thấy Bùi đang ôm Ôn Xu lòng, cúi đầu gì đó với cô, ánh mắt dịu dàng đến phát ghen.

Tiêu Dã phắt : “ bình tĩnh mà, Bùi cho tay thì đánh. Chứ thì đ.ấ.m cho bà lăn luôn .”

Tính là ai dám bắt nạt thì đ.á.n.h , chẳng phân biệt già trẻ gì hết.

Cố Cẩn Hành đang đút cho Tiểu Bình Quả ăn, tiện quan sát xung quanh:

“Trò hề nhỏ đó qua , giờ lo xem quanh đây gì. cho mèo ăn xong .”

Tiểu Bình Quả cũng mắng, đám đó rõ ràng là nhắm kẻ yếu. Trước mặt ba thanh niên cao to mà dám đụng, chọn hai bé mèo nhỏ mà chửi.

Nghĩ , khi tính cách kiểu nóng như Tiêu Dã cũng tệ.

Tầng một của trung tâm thương mại đầy tang thi. Không còn tuyết cản trở nên tụi nó di chuyển nhanh hơn, thấy tiếng là nhào tới.

Bùi Dữ xử lý hết tang thi, để Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành nhặt tinh hạch, còn thì dẫn Ôn Xu dạo quanh mấy cửa hàng hai bên.

Tầng một chủ yếu là cửa hàng quần áo, tiệm cắt tóc, vài quầy thương hiệu và hai tiệm đồ ăn vặt.

Bùi Dữ quét sạch tất cả đồ ăn quá hạn gian, cả quần áo cũng chừa. Dụng cụ cắt tóc cũng lấy một ít.

Tầng một nhiều tang thi, tầng hai thì vắng tanh. Trung tâm thương mại lớn, đồ đạc cũng nhiều. Nhặt xong tinh hạch, họ lên tầng ba nghỉ, chia tinh hạch để hấp thu.

Lần ngoài là để kiếm tinh hạch cho Ôn Xu.

Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đều dị năng khá mạnh, cần nhiều tinh hạch để lên cấp, nên mỗi phát nguyên một balo. Còn Ôn Xu thì Bùi Dữ yên tâm, bắt cô từ từ hấp thu từng nhúm một.

Ôn Xu hấp thu nửa balo thì bắt đầu thấy nóng lên.

chỉ chốc lát là hết cảm giác.

Cô khó hiểu ngẩng đầu Bùi Dữ:

“Lúc nãy em thấy nóng lên , giờ hết , ?”

Bùi Dữ hỏi: “Em thấy cơ thể tràn đầy năng lượng ? Có dư tinh lực ?”

Ôn Xu suy nghĩ, chần chừ :

“… Em thấy năng lượng, nhưng đến mức tràn đầy…”

 

Loading...