Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 132: Có Người Đang Theo Dõi Chúng Ta

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Dữ giúp cô phủi lớp tuyết mũ, “Nếu tuyết còn rơi dày thêm chút nữa, khi mấy con tang thi cũng sẽ đóng băng thành cục luôn đấy.”

Ôn Xu ngạc nhiên:

“Nếu đóng băng như thì tang thi c.h.ế.t ?”

Bùi Dữ đáp:

“Không , chúng chỉ thể di chuyển thôi, chứ c.h.ế.t .”

Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tang thi, cách duy nhất là phá nát đầu chúng.

Dù dùng dị năng gì, nhất định tấn công đầu thì mới thể tiêu diệt chúng.

Ôn Xu chơi tuyết mệt , nữa, cô dang tay, “Ôm một cái.”

Bùi Dữ bế cô lên, giúp cô phủi tuyết bám khăn choàng và quần áo.

Sau khi lấy xe ở bãi đỗ, cả nhóm thẳng đến một trung tâm thương mại nhỏ gần đó.

Tiêu Dã là cầm lái:

“Tuyết rơi thế lái xe khó thật, đường trơn ghê.”

Khoảng cách từ chỗ họ đến trung tâm thương mại nhỏ 4 km, xa lắm.

Bùi Dữ dặn:

“Cứ chạy từ từ, đừng vội. Trên đường gặp tang thi thì tiện thể xử lý luôn.”

Với , việc quét sạch đám tang thi nhẹ nhàng như trở bàn tay. Sau khi dị năng thăng cấp, việc dùng năng lực còn dễ hơn cả thở.

Xe hạ kính hai bên để tiện xử lý tang thi. Tiêu Dã lái chậm.

Sau khi Bùi Dữ dọn sạch một khu tang thi, Tiêu Dã dừng xe , Cố Cẩn Hành và Ôn Xu xuống nhặt tinh hạch.

Thật Ôn Xu chỉ xuống chơi tuyết thôi. Cố Cẩn Hành sợ còn tang thi xử lý sạch, nên sát lưng cô, nhặt tinh hạch canh chừng.

Có Bùi Dữ ở đó theo, Ôn Xu an , nên cũng xuống, để cô thoải mái chơi đùa. Lạnh quá thì cô sẽ tự xe thôi.

Tuyết rơi chỉ cản trở sống mà cũng ảnh hưởng lớn đến tang thi. Dù là loại thường loại tiến hóa, chúng đều thể chạy nhanh nhảy cao. Bị tuyết đọng cản trở, di chuyển chậm chạp. Lúc , ngay cả trẻ con cũng thể g.i.ế.c chúng.

Sau một vòng nhặt tinh hạch, ba lô leo núi đầy một nửa, đủ để nhóm Cố Cẩn Hành hấp thu dị năng cả buổi trưa.

Ôn Xu lạnh đến mức mặt đỏ bừng. Vừa lên xe, việc đầu tiên là nhét tay trong áo khoác lông của Bùi Dữ.

Bùi Dữ lấy bình giữ nhiệt , đưa cô uống một ngụm nước táo đỏ ấm,

“Vừa sợ lạnh ham chơi, lát nữa còn xuống nữa ?”

Ôn Xu chớp chớp mắt, áp mặt cổ :

“Muốn! Em xuống là để giúp đỡ chứ bộ!”

Không chơi!

Bùi Dữ cầm tay cô, áp lòng bàn tay giữ ấm,

“Lát nữa đừng xuống nữa, đây với .”

Ôn Xu ngẩng đầu .

Bùi Dữ cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô, hỏi:

“Sao ? Em nũng còn thì ?”

Ôn Xu cúi đầu im lặng, bất ngờ c.ắ.n một cái lên tay .

Không mạnh lắm, giống như kiểu tình nhân đang chơi đùa.

Xe tiếp tục di chuyển, Ôn Xu cũng ngoan, đòi xuống nhặt tinh hạch nữa. Không cô hỗ trợ, tốc độ của Cố Cẩn Hành còn nhanh hơn.

Miêu Miêu bỏ rơi.jpg

Sắp đến trung tâm thương mại, thì từ đó phố, loa phát thanh đột nhiên vang lên.

Loa chắc lâu sử dụng nên âm thanh mờ, ngắt quãng, rõ.

“… Chú ý… gió tuyết dày đặc… nguy hiểm… hạn chế ngoài… tìm nơi trú an …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-132-co-nguoi-dang-theo-doi-chung-ta.html.]

Nghe vài từ thì mất, như tiếng sóng radio nhiễu loạn.

Cố Cẩn Hành cau mày vài giây,

“Loa chắc là của bên chính phủ? khu vực chính phủ rút về phía Nam từ lâu mà?”

Nếu của chính phủ, thì ai mò tới trạm phát thanh để phát thông báo ?

Bùi Dữ lấy điện thoại nhắn cho Cố Dư:

“Để hỏi thử Cố Dư, thể lúc đó họ kịp rút hết, còn sót vài .”

Thông báo cũng gì quan trọng, nhưng rõ vẫn hơn là mơ hồ.

Trên đường đến trung tâm thương mại, họ thu ba ba lô đầy tinh hạch, tạm thời cất hết gian của Bùi Dữ.

Khi gần đến nơi, Tiêu Dã lái xe một con hẻm vắng dừng . Mọi xuống xe. Bùi Dữ thu xe gian để tránh rắc rối cần thiết.

Ngoại trừ Ôn Xu, tất cả đều đeo ba lô to.

Tuyết vẫn rơi lả tả, cả con phố phủ trắng xóa.

Bùi Dữ che ô đen, tay còn đỡ eo Ôn Xu.

Hai một trắng một đen sóng đôi bước phía , cực kỳ đôi.

Bùi Dữ cao gần 1m9 khiến Ôn Xu trông càng nhỏ nhắn xinh xắn. Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả bên trái, Tiêu Dã sánh vai bên .

Trong khung cảnh tuyết trắng mênh mông, Bùi Dữ và Ôn Xu như một bức tranh sống động. Khi máy hình ảnh mở rộng, bắt cả Tiêu Dã, Cố Cẩn Hành và Tiểu Bình Quả, bốn một mèo, tạo thành một bức ảnh ấm áp, đặc biệt.

Tiêu Dã đang thì bỗng đầu, ánh mắt sắc bén về một hướng:

“Bùi Dữ, đang chúng .”

Cảm giác theo dõi rõ ràng, khó mà bỏ qua.

Người rõ ràng loại năng lực mạnh, đến việc che giấu ánh mắt quan sát cũng .

Bị phát hiện vẫn tiếp tục chằm chằm.

Bùi Dữ điềm tĩnh :

“Không , họ gây ảnh hưởng gì đến cả. Cứ để họ . Xử lý xong đám tang thi quanh đây rời .”

Tiêu Dã gật đầu, bổ sung:

“Không chỉ một , mấy đang ở gần tiệm đồ ăn nhanh , còn cả tiệm sữa bên cạnh nữa.”

Cố Cẩn Hành ngạc nhiên:

“Gớm, phát hiện giỏi đấy Tiêu Dã.”

Tiêu Dã hếch cằm, hề hề:

“Môn học điểm tuyệt đối.”

Mấy đang lén quan sát cũng rời . Bùi Dữ chủ động xa một chút, khi sử dụng dị năng dọn tang thi, cố tình chừa khu vực gần cửa tiệm ăn nhanh.

Sợ mấy điều lao cướp tinh hạch.

Người bình thường vẫn thể g.i.ế.c tang thi để lấy tinh hạch, đó đổi vật phẩm với dị năng giả. kiểu giao dịch an , đến giai đoạn giữa và cuối tận thế thì gần như biến mất. Vì lúc đó, sống bình thường thường chẳng gì trong tay, tinh hạch cũng , bản thì càng nguy hiểm.

lường , nhưng khi mấy thật sự lao cướp tinh hạch, cả nhóm vẫn cảm thấy buồn .

Bùi Dữ khách sáo, dùng dị năng giật c.h.ế.t luôn kẻ chạy đầu tiên.

Còn mấy thấy xác cháy đen, ai nấy đều sợ đến mức kêu la, lăn mà bỏ chạy.

Rất t.h.ả.m hại.

Một màn diễn cũng khá mắt.

Ôn Xu liếc một cái cúi đầu tiếp tục nhặt tinh hạch, bỏ ba lô của Bùi Dữ.

Nhìn quen , nên chẳng còn gì sợ nữa.

Vẫn những nghĩ họ thể dùng luật lệ cũ để kiểm soát thời đại mới. rằng, thời thế sớm đổi.

 

Loading...