Bùi Dữ nhướn mày, “Thông minh thật đấy, về đem bản đồ vẽ treo xuống , bọn chụp bản lưu trữ.”
Tiêu Dã đáp ngay, “Ok!”
Lúc lên lầu, Ôn Xu để Bùi Dữ bế. Sức cô bằng , chậm thì đỡ mệt hơn, thành hai cùng.
Bùi Dữ nắm tay cô, chậm hơn nửa bước, “Xu Xu thích Cố Dư lắm ?”
Ôn Xu chớp mắt, nghiêng đầu hỏi , “Anh thấy Cố Dư ?”
Cũng tuỳ góc thôi.
Bùi Dữ , “Cô tệ, nhưng rõ là vẻ để ý tới em. Thời tận thế , hiếm ai chỉ vì cảm thấy ai đó đáng yêu mà bạn. Phần lớn là mục đích cả.”
Ôn Xu nghĩ một lát đáp, “Em mà, nhưng Cố Dư bảo thích mấy con vật nhỏ lông xù, còn em đáng yêu, xinh lắm, giống y như mèo con!”
Không chỉ , Cố Dư còn mỗi gặp em là cảm giác nuôi con gái .
Hơn nữa cô chân thành, giống đang dối, cũng chẳng kiểu khách sáo mấy câu đầy ẩn ý .
Bùi Dữ dừng một chút, “Hai nãy giờ chuyện, cô chỉ khen em thôi ? Không gì khác ?”
Ôn Xu gật đầu, “Hỏi nhiều lắm.”
Hỏi em thích ăn gì, bình thường thích gì, thích màu gì nhất…
Chung quy đều là xoay quanh Miêu Miêu!
Bùi Dữ im lặng một lúc, quyết định đổi chủ đề, “Còn mười tầng lầu nữa. Để bế em .”
Ôn Xu để bế, ghé sát tai thì thầm, “Miêu Miêu ngốc .”
Bùi Dữ bật , “Anh , nhưng vẫn nhịn mà lo. Ai bảo Miêu Miêu trông ngốc ngốc đáng yêu cơ chứ.”
“...”
Ôn Xu cảm thấy ngứa răng ghê gớm.
Đáng ghét thật!
Về đến phòng, bắt đầu chuẩn đồ nấu cơm trưa.
Tiêu Dã là đầu tiên chạy lên lầu. Vừa lên đến nơi là lo vo gạo nấu cháo ngay, chậm chút nữa là kịp.
Bữa trưa hôm nay thịt, chủ yếu dùng đồ hộp.
Hai hộp thịt bò kho, một hộp cá ngừ đại dương.
Chỉ cần xào mấy món lên là một mâm thức ăn . Còn rau và quả trám hộp thì để ăn kèm với cháo là .
Người sẽ đến ăn cùng là Cố Dư, nên bọn họ cũng sửa soạn căn phòng đối diện một chút. Dù trong đó sofa bàn , ban ngày thắp nến, nhưng ít là sạch sẽ.
Ôn Xu giúp nấu nướng nhiều, nên chỉ dọn cái ghế nhỏ cạnh bếp, cầm quạt lá cọ quạt lửa.
Lúc cháo nấu xong, Cố Dư cũng đến gõ cửa.
Ôn Xu mở, còn thì bưng đồ ăn lên bàn, bày biện chén đũa gọn gàng. Khách tới là thể ăn ngay.
Vừa thấy Ôn Xu, Cố Dư tươi chào hỏi giơ bánh kem trong tay lên.
“Cho Xu Xu nè, bánh kem tự đó. Điều kiện hạn, kem tươi, chỉ cốt bánh thôi.”
Đồ ăn mà để lâu mấy ngày kiểu gì cũng hỏng, nên bánh kem là cô tranh thủ từ đêm qua.
Bánh đơn giản, ngoài lớp cốt bánh thì thêm mứt việt quất nhân, mặt trang trí mấy cái bánh quy nhỏ.
Ôn Xu nhận lấy bánh kem, nắm tay cô , “Em thích cực luôn !”
Cố Cẩn Hành lên tiếng, “Vào .”
Thái độ khá thoải mái, nên khí cũng dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-131-mieu-mieu-khong-ngoc-dau.html.]
Dù là ăn cơm, nhưng dù cũng thiết, nên trò chuyện sâu lắm. Mỗi một phần, ăn xong còn dư một miếng bánh nhỏ.
Bánh mứt việt quất ngọt quá, vị ngọt chỉnh . Bùi Dữ, Cố Cẩn Hành và cả Cố Dư đều thấy ngọt quá.
Ôn Xu với Tiêu Dã thì thấy miệng, đúng kiểu hai mê đồ ngọt.
Miếng bánh cuối cùng, Ôn Xu cắt đôi, chia cho Tiêu Dã một nửa.
Ban đầu Tiêu Dã dám ăn, cảm thấy nên tranh đồ ăn với Miêu Miêu, nên kiên quyết từ chối.
Bùi Dữ thèm rõ mồn một mà còn bộ tịch, buồn chịu , “Xu Xu chia thì cứ ăn . Em ăn no , chắc cũng ăn thêm nữa .”
Ôn Xu gật đầu cái rụp, đẩy bánh đến mặt , “Ăn !”
Tiêu Dã lưỡng lự một chút, thấy Cố Cẩn Hành như gì mắng , liền vội cầm lấy, “Cảm ơn Xu Xu!”
Ăn xong, do Cố Dư cũng lắm với , hơn nữa gần đây căn cứ quá nhiều việc, nên cô định cáo từ.
Thấy cô dậy, Ôn Xu cũng dậy theo, “Chị chờ em chút!”
Bùi Dữ kéo tay cô, dậy , “Anh lấy cho.”
Quà chuẩn sẵn , hai phòng sát vách nên chỉ mất đến một phút.
Ôn Xu đưa túi cho Cố Dư, “Quà cho chị nè.”
Cố Dư bất ngờ, “Xu Xu tặng chị ?”
Ôn Xu ngoan ngoãn đáp, “Ừa.”
Cô ngẩng đầu vẻ mặt của Cố Dư, tò mò hỏi, “Nhận quà vui ?”
“Vui chứ,” Cố Dư đáp, “Chị chỉ bất ngờ thôi. Cảm ơn Xu Xu vì món quà nha.”
Ôn Xu cong mắt, “Không gì!”
Bùi Dữ , “Con gái mà xuống lầu một cũng nguy hiểm, để đưa cô về.”
Cố Dư từ chối khéo, “Không cần .”
Là một trong những mạnh nhất căn cứ, cả về dị năng lẫn khả năng chiến đấu, dù gặp nam dị năng giả cô cũng ngán.
Mọi đều năng lực của Cố Dư, nên Bùi Dữ cũng cố ép.
Cơm trưa xong, cả nhóm về phòng đối diện, bàn bạc buổi chiều gì để g.i.ế.c thời gian.
Cố Cẩn Hành đề xuất, “Hay chiều nay tụi ngoài diệt thêm ít tang thi ? Mấy hôm nữa tuyết lớn, chắc nổi .”
Thật tuyết hôm nay rơi nhiều , mai ngoài chắc cũng khó.
Bùi Dữ đồng ý, “Được. Cũng nên tiêu hao bớt dị năng. Giờ xuất phát luôn.”
Tiêu Dã mới thiện bản đồ khu dân cư, “Nhanh chụp , xong luôn.”
Mọi dùng điện thoại chụp ảnh lưu , mặc đồ gọn nhẹ xuống lầu. Trước khi ngoài, họ tới gặp Cố Dư xin giấy thông hành, chuyện thuận lợi.
Lúc tới bãi đỗ xe, tuyết đóng dày, mỗi bước giẫm xuống tạo thành cái hố, sâu đến cổ chân.
Ôn Xu thấy vui lắm, cứ cúi đầu nhảy nhót đường. Vì mải chơi nên cô chậm hơn Bùi Dữ nửa bước.
Chỗ nào Bùi Dữ qua, tuyết đều lún xuống. Giày to hơn cô nhiều, nên khi cô đặt chân đúng chỗ đó thì tuyết dính quần.
Hôm nay ai cũng mang ủng giữ nhiệt tuyết. Nếu giày thường, với độ hiếu động của Ôn Xu thì trượt té bao nhiêu .
Bùi Dữ luôn nắm tay cô chặt chẽ, sợ cô trượt ngã nếu lỡ dẫm trật.
Ôn Xu tò mò hỏi, “Tang thi thể trốn trong tuyết nhúc nhích nhỉ?”
Trong căn cứ thấy tang thi, nhưng từ bãi xe đến cổng khu dân cư vẫn còn một đoạn khá xa…