Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 130: Tìm Được Rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Hạo vẫn còn một đống chuyện kể hết, thấy cũng , liền nhanh chóng gọi xuống.

Chậm chút nữa là quên mất đang tới !

Thực nội dung chuyện cũng chẳng gì quá quan trọng, chủ yếu là Chu Hạo chia sẻ quá trình "vùng lên" của căn cứ Ăn No cùng vài chuyện khó xử từng gặp . Dĩ nhiên, một phần trong đó là cố ý để Cố Cẩn Hành , nhưng phần lớn chỉ là cảm xúc cá nhân, kể cho nhẹ lòng.

Cố Cẩn Hành giỏi chắt lọc thông tin quan trọng từ trong mớ lời , dễ dàng tìm những gì cần thiết, nên một kể một , khí cũng hòa hợp.

Lúc thêm Bùi Dữ , Chu Hạo càng kể hào hứng hơn.

Ôn Xu tham gia câu chuyện của họ, nhưng Cố Dư và Tiểu Bình Quả cùng, nên cô cũng gần chỗ Bùi Dữ.

Cố Dư để kéo gần quan hệ giữa hai bên, dạo gần đây luôn thói quen mang theo hai viên kẹo trong túi. Lúc tiện tay lấy đưa cho Ôn Xu.

Cố Dư :

“Tiểu Bình Quả cứ như em bé á.”

Ôn Xu đáp:

“Mèo nào cũng đáng yêu hết! Tiểu Bình Quả là siêu cấp đáng yêu luôn!”

Cả hai ở góc chơi với mèo, thỉnh thoảng Bùi Dữ liếc về phía Ôn Xu.

Hơn mười phút , bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tiếng mắng c.h.ử.i xen lẫn . Chưa kịp xem chuyện gì xảy thì gõ cửa.

Trần Thanh hô to:

“Lão đại! Tìm !”

Câu chuyện đang dang dở, Bùi Dữ dậy đến bên Ôn Xu, bế Tiểu Bình Quả từ lòng cô chuyển sang cho Cố Cẩn Hành, ba cùng mèo ngoài. Cố Dư và Chu Hạo mở cửa.

Tiêu Dã phủi tuyết , :

“Anh Bùi ! Anh Cố ! Xu Xu! Mọi đều ở đây hết , cứ tưởng mấy về chứ.”

Bùi Dữ thấy còn giọt mồ hôi nào, là hiểu ngay truy tìm chắc chỉ giống như trò trốn tìm. Chỉ cần tìm , chứ cần truy đuổi. Với Tiêu Dã thì dễ như chơi thôi.

Khả năng theo dõi của , ai hiểu rõ bằng nhóm bọn họ.

Bùi Dữ liếc đàn ông đang đè xuống quỳ hành lang, áo quần mỏng manh, da tím tái vì lạnh, trông như sắp ngất .

Anh hỏi:

“Bắt ?”

Tiêu Dã đáp:

“Hắn trốn trong bụi cỏ gần toà nhà cuối cùng của khu , chắc định ở đó qua đêm.”

Người sợ hãi quá, sắp gặp chuyện chẳng lành nên trốn biệt dám . Không ngờ nếu chịu sớm một chút, khi còn lạnh đến mức thê t.h.ả.m thế .

Cố Cẩn Hành lắc đầu:

“Lạnh đến mức , qua nổi đêm nay nữa.”

Khoảng cách gần, Bùi Dữ liền vòng tay ôm vai Ôn Xu kéo cô sát , chắn cho cô khỏi gió lạnh.

Cố Dư và những khác bắt đầu xử lý chuyện gấp. Họ gọi bộ sống sót ở tầng một , xếp thành một vòng cung nửa vòng tròn, cả già lẫn trẻ con đều mặt.

Mấy ngày nay xảy quá nhiều chuyện, ban đầu trong căn cứ sáu đứa trẻ, giờ chỉ còn ba, đều lớn. Đứa nhỏ nhất cũng chín tuổi. Mấy đứa nhóc từng vây quanh gây chuyện với Ôn Xu hồi , tuổi còn nhỏ quá, chịu nổi cái lạnh mùa đông lượt mất .

Chu Hạo mặt dân căn cứ lúc nào cũng nghiêm túc, thậm chí chút lạnh lùng, nên vai “ ác” trong mỗi xử lý đều là đảm nhận.

Anh vỗ tay để thu hút sự chú ý:

“Nghe đây! hỏi vài câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-130-tim-duoc-roi.html.]

Thứ nhất, vì căn cứ của chúng an và yên hơn hai căn cứ còn ?

Thứ hai, vì lúc chọn hai căn cứ khác mà chọn căn cứ Ăn No?

Thứ ba, căn cứ chúng đối xử với thế nào?

Mọi nghĩ kỹ ba câu hỏi !”

Cả đám cúi đầu im lặng, chỉ ba đứa trẻ là vô tư, tò mò Chu Hạo và quanh.

Chu Hạo bọn trẻ, cau mày nhanh chóng dời ánh mắt:

“Căn cứ chúng luôn lấy hòa bình trọng! Hôm nay dùng t.h.i t.h.ể đồng loại vật tư, nếu chúng đồng ý, nghĩ tới hậu quả ? Một khi việc chấp nhận, ai sẽ là đầu tiên hại?

trong còn ai suy nghĩ như nữa , nhất hãy giấu kỹ ! Nếu để phát hiện, sẽ tha ! Mọi cũng hãy giám sát lẫn ! Có ai báo cáo sẽ thưởng lương thực! Rõ ?!”

Phía đáp yếu ớt.

Chu Hạo hài lòng, nhưng thấy tiều tụy, đang run cầm cập trong gió lạnh, cũng nhịn xuống.

“Giờ, để quyết định. Ai đuổi khỏi căn cứ, giơ tay.”

Người , nhiều giơ tay. Trong đó một phần là dị năng giả còn khỏe mạnh, phần lớn là thường, phụ nữ, tàn tật nhẹ hoặc đang ốm.

Số lượng hơn một nửa.

Chu Hạo vẫn hài lòng:

“Rồi, hạ tay. Giờ ai giữ lao động để chuộc , giơ tay.”

Lần chỉ vài lác đác, phần lớn là bạn bè hoặc quen của .

Cố Dư hiệu cho Trần Thanh ghi tên những giơ tay, đưa danh sách cần theo dõi đặc biệt.

Toàn bộ quá trình ghi hình công khai.

Chu Hạo gật đầu:

“Phương án thứ ba, g.i.ế.c ngay tại chỗ, ai đồng ý giơ tay.”

Cũng giơ tay, nhưng nhiều.

Cuối cùng quyết định, trục xuất “Không Muốn C.h.ế.t” khỏi căn cứ.

Chu Hạo tuyên bố:

“Dù gì cũng từng quen , cũng thực sự gây hành động nào. Sáng mai sẽ trục xuất, đêm nay để tạm biệt , đồng ý chứ?”

Không ai lên tiếng, nhưng cũng ai phản đối, nghĩa là ngầm chấp thuận.

Giữa mùa đông lạnh thấu xương, đuổi khỏi căn cứ chẳng khác gì tuyên án tử. còn dễ chấp nhận hơn là g.i.ế.c mặt tất cả.

Không thể trách ai khác, chỉ thể tự trách thôi.

Tận thế mà, ai cũng vì bản mà sống. Mọi đều thấy lời Chu Hạo lý, như giữ chỉ là hiểm họa.

Gió lạnh thế , ngoài lâu là xương cũng tê cứng. Lại thêm nữa, kiểu gì cũng ốm sốt.

Chu Hạo bảo giải tán, đồng thời cho áp giải “Không Muốn C.h.ế.t”, kẻ lạnh đến nửa sống nửa c.h.ế.t một căn phòng riêng để thăm gặp. Mai trục xuất, coi như xong chuyện.

Gần trưa , Bùi Dữ và còn chuẩn bữa ăn, liền lên tầng.

Lúc lên cầu thang, Tiêu Dã tranh công:

“Lúc tìm , hết cấu trúc khu ! còn thể vẽ sơ đồ đường luôn!”

 

Loading...