Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 129: Hai Người Tuyết

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Dữ xoa xoa má cô:

“Muốn chơi thì chơi thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng lo sẽ phiền .”

Anh chăm sóc Tiểu Miêu hơn nửa năm, hiểu rõ lúc cô đang nghĩ gì.

Từ khi Tiểu Miêu thể biến thành , suy nghĩ của cô cũng dần trưởng thành hơn. Nếu vẫn là bé mèo nhỏ , thấy tuyết chắc chắn nhảy ngoài chơi ngay, lo lắng băn khoăn như bây giờ.

Anh chỉ hy vọng Ôn Xu thể sống một cách nhẹ nhàng, vui vẻ. Anh khả năng và đủ sức lo cho cô, thì tại để cô nghĩ ngợi, lo lắng quá nhiều chứ?

Ôn Xu lo cho , nghĩ cho , điều đó khiến Bùi Dữ vui. thực lòng mà , quan tâm gì trong mối quan hệ . Anh chỉ mong cô thể sống vô tư, hạnh phúc là đủ .

Sau khi với Cố Cẩn Hành là dẫn Ôn Xu chơi tuyết, Cố Cẩn Hành bế Tiểu Bình Quả tìm Chu Hạo trò chuyện. Tiêu Dã thì theo đội tuần tra bắt , hai đúng là "nghiện việc", yên .

Mọi chia hoạt động. Bùi Dữ nắm tay Ôn Xu phía :

“Đừng ngại phiền . Nếu em dám phiền, sẽ buồn lắm đấy.”

Ôn Xu nghiêng đầu , thắc mắc:

“Sao buồn chứ?”

Bùi Dữ :

“Với , tất cả những gì liên quan đến em đều phiền toái. Nếu em còn ngại, chứng tỏ hai chúng vẫn đủ thiết. Trong lòng em, thể vẫn đủ để em dựa .”

“Không ! Anh là giỏi nhất mà!” Ôn Xu nghĩ nghĩ , “ mà nếu em bệnh, cũng sẽ buồn mà.”

Bùi Dữ :

“Nếu em chơi, sẽ cố gắng hết sức để em bệnh.”

Bọn họ chỉ chơi một lúc thôi, chơi xong sẽ ngay quần áo ướt. Dạo Ôn Xu cũng tập luyện đều, hôm nay mặc dày, giữ ấm lắm.

Cơ thể Ôn Xu vốn , đây dễ bệnh, nhưng từ lúc Bùi Dữ chăm sóc thì khác hẳn, nên tự tin về khoản .

Ôn Xu chớp mắt, lấy từ balo một viên kẹo sữa:

“Em đắp hai tuyết.”

Bùi Dữ tuyết ngoài trời:

“Tuyết dày quá, đắp to thì sợ vững .”

Ôn Xu kiễng chân, nhét viên kẹo sữa miệng :

“Vậy em tuyết nhỏ thôi! Nhỏ xíu, đáng yêu lắm!”

Quả thật. Một bé mèo nhỏ như cô đòi đắp tuyết nhỏ, đúng là siêu đáng yêu.

Bùi Dữ đội mũ áo khoác lông vũ lên cho cô, cả hai khỏi hành lang, đến chỗ tuyết để đắp tuyết nhỏ.

Hôm nay Ôn Xu mặc áo khoác dài màu trắng, quần legging nỉ, quần jeans ống rộng, áo len cổ cao, đều là màu trắng, chỉ khăn quàng đỏ sẫm. Cô xổm nền tuyết, chẳng khác gì tuyết thật.

Cô trắng tinh, còn Bùi Dữ thì mặc đồ đen, chỉ khăn quàng cổ là cùng màu với cô. Nhìn hai cạnh hợp.

Ít nhất thì trong mắt Cố Dư là . Cô rảnh quá nên cầm điện thoại nhiếp ảnh gia, chụp cho họ vài tấm hình lãng mạn.

Ống kính của cô chủ yếu bắt lấy Ôn Xu, nhưng vì hai cứ dính chặt , Bùi Dữ luôn che chắn phía Ôn Xu, nên ảnh thấy Bùi Dữ là chính, còn Ôn Xu thì chỉ lộ nửa .

, hình vẫn , cảm giác lãng mạn như phim. Đặc biệt là khoảnh khắc Ôn Xu nghiêng đầu ngước , mà cũng cúi đầu cô, y như cảnh trong phim tình cảm.

Ôn Xu xổm đất, tay đỏ bừng vì lạnh, lông mi dính đầy tuyết, chớp mắt trông cực kỳ sinh động.

Bùi Dữ vo một quả cầu tuyết lớn của tuyết, còn quả cầu của Ôn Xu thì nhỏ hơn, khít đầu.

Bùi Dữ :

“Chúng thể dùng hai hạt đậu đen mắt, đậu đỏ mũi.”

Ôn Xu tuyết nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh:

“Thế còn khăn quàng cổ?”

“Lấy ruy băng đỏ quấn một vòng là xong.” Bùi Dữ , lấy hạt đậu và ruy băng , “Em gắn , video kỷ niệm.”

Không cô gái nào thích ghi những khoảnh khắc xinh của .

Ôn Xu nhận hạt đậu, lắp mắt, miệng và khăn quàng cho tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-129-hai-nguoi-tuyet.html.]

Bùi Dữ cầm điện thoại . Xong video, còn chụp thêm mấy tấm cô chụp cùng tuyết.

Ôn Xu ghé ảnh, ngoài việc ánh sáng thiếu thì ảnh đều hảo.

Cô vui vẻ :

“Em chụp chung với nữa.”

“Được thôi, chụp liền.” Bùi Dữ .

Hai chụp mấy tấm cùng , thêm một video. Trong lúc , Bùi Dữ bất ngờ cúi xuống hôn cô một cái. Ôn Xu đầu , video... cắt ngang ngay khoảnh khắc đó.

Cô ngại c.h.ế.t, vội :

“Ở đây đông mà!”

Bùi Dữ gỡ mắt và mũi tuyết xuống, cất đậu gian, thấp giọng :

“Không , họ thấy .”

Ôn Xu quanh, mấy ở hành lang đều cúi đầu, chẳng ai dám . Cố Dư thì lưng , giống như thật sự ai để ý.

Cô lập tức nắm tay Bùi Dữ, định c.ắ.n một cái, nhưng tránh mất.

“Tay dơ , lát nữa rửa sạch cho em cắn.” Bùi Dữ .

Ôn Xu chằm chằm tay .

Bùi Dữ ghé mặt gần, trêu:

“Cắn môi cũng đấy.”

Ôn Xu liếc mắt , nhỏ giọng:

“Hừ, chẳng là đang trừng phạt là thưởng nữa.”

Bùi Dữ bật , vỗ tay phủi tuyết, kéo cô dậy:

“Thôi, chơi tiếp. Vào trong nhà cho ấm .”

Ôn Xu tuyết, chút tiếc rẻ:

“Sẽ ai cố tình phá nó nhỉ?”

Bùi Dữ dừng :

“Có thể lắm.”

Ôn Xu vung tay , chớp mắt nũng:

“Vậy phá luôn !”

Đã phá thì tự tay phá!

Nghe cô thế, Bùi Dữ , xổm xuống lay tuyết , dắt tay cô về chỗ Cố Dư.

Bùi Dữ hỏi:

“Cố Cẩn Hành vẫn đang chuyện với Chu Hạo ?”

Cố Dư gật đầu:

“Trong phòng họp đấy, để dẫn hai .”

Khi họ mở cửa phòng họp, thấy giọng Chu Hạo thao thao bất tuyệt như đang diễn thuyết, Cố Cẩn Hành đối diện nghiêm túc lắng , còn Tiểu Bình Quả thì bàn, tựa cánh tay , cái đuôi vẫy qua vẫy .

Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai và một con mèo đều đầu . Tiểu Bình Quả thấy Ôn Xu thì lập tức nhảy khỏi bàn, vài bước đến bên chân cô, xổm l.i.ế.m lông.

chủ động nhào lòng, nhưng chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến ôm ngay.

Ôn Xu cúi xuống bế nó lên, vuốt lớp lông trắng mịn:

“Tiểu Bình Quả ngoan quá!”

Cố Cẩn Hành dậy khi thấy họ:

“Bùi ca?”

“Không gì, chuyện cùng cho vui thôi.” Bùi Dữ đáp.

 

Loading...