Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 126: Sao Dạo Này Thích Cắn Người Vậy?

Cập nhật lúc: 2025-10-14 09:12:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng bọn họ quen ăn mì, mì nóng kèm nước dùng, ăn một miếng trong tiết trời lạnh giá của mùa đông, lập tức cả như sưởi ấm.

Bùi Dữ nhóm lửa, Cố Cẩn Hành thì lo nấu mì. Sau khi nấu xong, hai dọn dẹp rác trong phòng một chút, bê cả nồi mì sang phòng đối diện.

Vừa mở cửa thấy Tiêu Dã ngay mép sofa gần cửa nhất. Hai bé mèo thì ở bên sofa, cả hai phía ai việc nấy, ai quấy rầy ai, qua cảm giác… kỳ lạ nhưng khá hài hòa.

Thấy hai bước , Tiêu Dã chột dậy giúp, thỉnh thoảng lén liếc Bùi Dữ.

Không nhịn , thật sự nhịn .

Bùi Dữ cảm thấy gì đó lạ lạ, hỏi:

“Tiêu Dã, mặt dính gì hả?”

Tiêu Dã vội vàng xua tay, lớn:

“Không !”

Cố Cẩn Hành giật :

“Không thì nhỏ thôi, hét to thế gì?”

Bùi Dữ nheo mắt :

“Cậu đang tật giật đúng ?”

Tiêu Dã nhe răng gượng tám cái răng, lộ rõ vẻ lúng túng:

“Ờm… , nhưng đừng mắng nhé.”

Bùi Dữ theo bản năng liếc Ôn Xu, lúc cô đang mải mốt mát-xa cho Tiểu Bình Quả, là bận rộn, giống như đang nũng .

Bùi Dữ xuống ghế:

“Nói .”

Tiêu Dã ngoan ngoãn kể chuyện chơi với Tiểu Miêu, còn tường thuật cả đoạn đối thoại, khiến Cố Cẩn Hành phá lên.

Mèo nhỏ đúng là chân ngắn thật mà, đặc biệt khi so với Tiểu Bình Quả thì đúng là ngắn thấy rõ luôn.

Bùi Dữ cũng thấy buồn , lắc đầu :

cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, , Tiểu Miêu để bụng .”

Câu dứt, Tiêu Dã với Cố Cẩn Hành lập tức phản đối!

Bùi Dữ đổi chủ đề:

“Trưa nay Cố Dư đến ăn cơm, hai nghĩ nên nấu món gì cho hợp?”

Tiêu Dã nghĩ nghĩ:

“Lẩu ? Trời lạnh ăn cho ấm.”

Bùi Dữ lắc đầu:

“Lẩu ăn với thiết một chút, mà với Cố Dư .”

Cố Cẩn Hành cũng gật đầu:

“Ờ, nấu cháo , thêm vài món mặn là .”

Cách ăn đối với họ là bình thường, nhưng với đa sống sót thì gọi là xa xỉ .

Bùi Dữ đồng ý:

“Được.”

Thật Cố Dư cũng lờ mờ đoán họ bí mật gì đó, chỉ là cô thông minh, bao giờ hỏi, cũng tò mò.

Ưu thế của mạnh là luôn rõ ràng, cần che giấu quá nhiều. Nếu ai ý đồ , cứ thẳng tay mà cho đối phương “vé một chiều".

Tiêu Dã vùi đầu ăn một mạch hết một tô mì, trong lúc hai còn đang chuyện, chuẩn tô thứ hai.

Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành ăn xong, định tìm hai bé mèo thì đầu thấy chúng đang bậu cửa sổ. Ngoài trời, từ khi nào, mưa ngớt, đó là tuyết trắng bay lả tả, từng bông giống như lông ngỗng, trắng tinh và dày đặc.

Bùi Dữ bế Tiểu Miêu lên, cửa sổ:

“Tuyết rơi .”

Nhìn từ cửa sổ xuống, mặt đất phủ một lớp sương trắng. Chẳng bao lâu nữa, tuyết sẽ dày lên nhanh chóng.

Cố Cẩn Hành cũng bế Tiểu Bình Quả cạnh họ, ngoài:

“Cuối cùng cũng tuyết.”

Thời tiết lạnh suốt mấy ngày, hôm nay mới bắt đầu tuyết, nghĩa là nhiệt độ còn sẽ giảm thêm nữa.

Tiêu Dã ăn xong mì, ngẩng đầu lên thấy hai mỗi ôm một bé mèo bên cửa sổ, tự dưng thấy thật cô đơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-126-sao-dao-nay-thich-can-nguoi-vay.html.]

Sau bữa sáng, Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu về phòng ngủ. Sau khi “hành hạ” bé mèo một lúc, Tiểu Miêu sợ quá biến thành .

lúc Tiểu Miêu biến hình thì Bùi Dữ đang đè cô xuống giường, nên vội lùi , sợ Ôn Xu cảm lạnh nên kéo liền hai cái chăn đắp lên cô.

Ôn Xu thấy dáng vẻ hoảng loạn của thì bật , cong cong mắt .

Ai bảo cứ thích chọc mèo!

Bùi Dữ lấy quần áo chuẩn sẵn trong gian đưa cho cô, để cô trong chăn.

Còn thì nép bên góc sofa, nghiêng Ôn Xu, khẽ chống trán.

Tiểu Miêu vốn nghịch , bây giờ biến thành càng quậy hơn. thật , đây cũng là điều mong đợi, nên thấy vui.

Ôn Xu đồ xong, đến mặt Bùi Dữ, hẳn lên đùi :

“Bùi Dữ, đừng giận nữa.”

Mèo nhà nhào lòng, ai mà nỡ giận ?

Bùi Dữ nhéo má cô, ôm eo, nâng cằm cô lên và hôn tới tấp.

Tiểu Miêu đáng yêu thế , biến thành càng dễ bắt nạt.

Ôn Xu ngờ mặt dày như , trợn tròn mắt, đập đập vai để phản kháng.

Bùi Dữ chẳng xi nhê, còn ôm eo cô kéo sát , khiến cả cô dính chặt lên , chừa một khe hở.

Hôn xong một trận, mắt Ôn Xu ươn ướt, khẽ làu bàu:

“Anh hôn mạnh quá, bắt nạt em.”

Chắc môi cô sưng lên đây.

Bùi Dữ hôn lên má cô:

“Lần nhẹ hơn.”

Ôn Xu lườm:

“Lần cũng đấy!”

Bùi Dữ bật , đưa tay giúp cô buộc tóc thành tóc đuôi ngựa thấp:

“Cục cưng bây giờ cãi ha. thật, nhất định sẽ nhẹ.”

Ôn Xu tin, tóm lấy tay c.ắ.n một phát rõ ràng để dấu răng.

Bùi Dữ "hí" lên một tiếng, ngẩng cằm cô lên, nghịch nghịch hàm răng của cô, khẽ chạm môi cô, tò mò hỏi:

“Sao dạo em thích c.ắ.n ?”

Tay đưa trong, chỉ chạm răng, còn sờ trúng lưỡi và bên trong má, Ôn Xu thấy kỳ kỳ, há miệng c.ắ.n một cái.

Miệng đầy đồ, cũng líu ríu:

“Thì c.ắ.n đấy.”

Bùi Dữ nhăn mày lấy một cái, xoa má cô:

“Chỉ c.ắ.n thôi ?”

Đáp , là hàm răng nhỏ của Tiểu Miêu.

Bùi Dữ bóp nhẹ gáy cô:

“Đừng c.ắ.n nữa, để buộc tóc cho xong .”

Anh càng cắn, cô càng cắn, quyết nhả.

Không thể quá cứng rắn với Tiểu Miêu, nếu cô sẽ cố tình ngược . Bùi Dữ dỗ dành một lúc, Ôn Xu mới chịu buông .

Anh lau tay sạch tiếp tục buộc tóc cho cô:

“Thế mặc lạnh ? Có cần thêm áo lông ?”

Ôn Xu chán, cúi đầu nghịch khóa kéo áo lông của :

“Không lạnh .”

Cô mặc cũng ít lớp, bên ngoài như một bé tròn trịa, thêm nữa mặc nhiều khó cử động.

Bùi Dữ buộc tóc xong, gắn thêm hai cái nơ trắng xinh xinh lên hai bên tóc, đội mũ lông màu trắng cho cô. Thấy cổ cô trống quá, liền lục tìm trong gian.

Bùi Dữ :

“Hôm tìm vật tư tiện thể kiếm cho em nhiều món đồ trang sức lắm, dây chuyền, hoa tai, nhẫn, vòng tay đủ cả. Anh nhớ cái mặt dây chuyền bằng ngọc , đeo ?”

 

Loading...