Tiêu Dã bên cạnh Bùi Dữ, lặng lẽ giơ ngón cái, :
“Anh ngầu thật đấy!”
Bùi Dữ cụng nắm đ.ấ.m với , vẻ mặt hài hước.
Về đến nhà, Cố Cẩn Hành chuẩn sẵn nước nóng cho cả hai.
Tiêu Dã bước cẩn thận ló đầu xem thử. Thấy Cố Cẩn Hành trong phòng khách thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Dữ thấy bật :
“Cậu đang né mặt Cẩn Hành đấy ?”
Tiêu Dã liếc liếc , hạ giọng thì thầm:
“Chuyện tối nay... cái kịch bản đó...”
“Trốn ?”
Cửa phòng đối diện đột nhiên mở . Cố Cẩn Hành ngay cửa, chằm chằm mặt Tiêu Dã bật :
“Định trốn hả? Nghe kịch bản đổi gấp, ai đó còn câu thoại nào nhỉ?”
Tiêu Dã xị mặt, sang Bùi Dữ than thở:
“Anh quản giùm ...”
Bùi Dữ nhịn :
“Chi bằng hai đ.á.n.h một trận luôn cho xong.”
Cố Cẩn Hành lập tức đáp:
“Vì chuyện nhỏ xíu đó mà đ.á.n.h á? Tiêu Dã, đừng nhỏ mọn chứ.”
Đùa chứ, đ.á.n.h thật thì chắc chỉ nước ăn đòn.
Tiêu Dã hậm hực:
“ còn hết câu!”
Cố Cẩn Hành bế bé Tiểu Bình Quả chân lên, ôm đẩy Tiêu Dã phòng khách:
“Thôi , hai mau tắm .”
Tiêu Dã còn theo, nhưng Bùi Dữ giữ .
Bùi Dữ :
“Cậu tắm nhé? Xu Xu ngủ , tối nay định tắm ở phòng vệ sinh ngoài.”
Tiêu Dã đáp:
“Vậy , còn luyện tập thêm nửa tiếng nữa mới tắm.”
Nói xong, đầu . Cố Cẩn Hành phòng, đóng cửa kín mít.
Tiêu Dã mơ hồ cảm thấy gì đó sai sai.
Rốt cuộc là ai đang trốn ai ?
Lúc Cố Cẩn Hành đang thoải mái giường, ôm bé Tiểu Bình Quả chăm chút kỹ lưỡng trong lòng, vuốt ve mèo mở điện thoại xem phim, tận hưởng thời gian yên tĩnh một .
Bùi Dữ tắm xong liền về phòng tìm Ôn Xu.
Vừa bước , thấy ai giường. Nghĩ Ôn Xu vệ sinh nên gọi một tiếng.
Sau đó, đặt túi đồ ăn vặt mà Cố Dư đưa cho lên tủ đầu giường. Như lúc Tiểu Miêu tỉnh dậy sẽ thấy món thích đầu tiên, chắc chắn sẽ vui.
gọi mãi thấy Ôn Xu trả lời, Bùi Dữ bắt đầu thấy lạ và lo lắng, bèn phòng vệ sinh xem thử.
Kết quả, ai trong đó.
Anh quanh giường một vòng, thấy phần chăn nhô lên. Anh liền vén chăn lên thì thấy ngay một bé mèo nhỏ xinh, lông mượt, đang cuộn tròn ngủ ngon lành.
Tiểu Miêu ngoan ngoãn co ro, đuôi xù to rúc sát , theo nhịp thở mà thể phập phồng. Đôi tai nhỏ khẽ rung nhẹ.
Do Bùi Dữ ở bên cạnh, Ôn Xu ngủ một cảm thấy lạnh. Nghe mãi rằng cô ít khi biến về hình mèo, nhưng chịu nổi cái lạnh trong giấc mơ nên lỡ trở về hình dáng ban đầu.
Mà đầu Tiểu Miêu sát cạnh mép chăn, gió lạnh luồn từ khe hở khiến cô càng rét hơn.
Bùi Dữ sợ cô lạnh, lập tức leo lên giường, nhẹ nhàng ôm bé mèo lòng, khẽ xoa đầu.
Tiểu Miêu đang ngủ ngon thì sờ tỉnh, mở mắt lơ mơ kêu “meo~” một tiếng dụi ngủ tiếp.
Dễ thương c.h.ế.t mất.
Bùi Dữ kiềm bật , nhẹ nhàng xoa xoa lớp đệm thịt hồng mềm mại của cô mèo. Cảm giác mềm êm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-124-xu-xu-bien-hinh.html.]
Tiểu Miêu theo bản năng đưa móng vuốt đạp lên tay , cho nghịch nữa, mắt thì vẫn nhắm tịt. Nếu mà lúc cô , chắc chắn mắng cho một trận.
Bùi Dữ chọc nữa, im lặng cạnh bé mèo.
Nửa đêm, khi ngủ đủ giấc, Tiểu Miêu tỉnh , duỗi một cái, lắc lắc tai, thò đầu khỏi chăn rụt vì lạnh.
“Meo ~”
Cái đuôi nhỏ trong chăn khẽ đung đưa. Đôi mắt mèo màu hổ phách lộ vẻ buồn chán, yên trong lòng Bùi Dữ một lúc thì bắt đầu nghịch ngợm.
Ngoài chăn thì lạnh, nhưng trong chăn ấm quá !
Tiểu Miêu bắt đầu đuổi theo cái đuôi của trong chăn, thỉnh thoảng còn c.ắ.n thử một phát. Lúc lệch trọng tâm thì ngã cái “bịch” lên Bùi Dữ, lồm cồm bò dậy, thở hổn hển c.ắ.n áo ngủ của để chơi.
Lăn lộn một hồi thì dù Bùi Dữ ngủ say đến mấy cũng bé mèo ầm ĩ tỉnh dậy.
Anh đưa tay sờ trong chăn, định tóm lấy Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu nhanh nhẹn tránh né, còn tưởng đang chơi trò đuổi bắt, chạy tới cọ ngoắt trốn.
Hai đùa một lúc thì Bùi Dữ tỉnh hẳn, dứt khoát tóm gọn bé mèo khỏi chăn.
Tiểu Miêu tròn xoe mắt đầy vô tội:
“Meo ~”
[Lạnh quá!]
Bùi Dữ thả cô chăn, chỉ trán cô:
“Xu Xu, trở hình nào.”
Tiểu Miêu c.ắ.n tay bộ thấy.
Bùi Dữ xoa đầu cô, xoa đến mức cô choáng váng, vững:
“Em ngoan, nếu em biến , sẽ cho em một tin vui, chịu ?”
Ôn Xu phản ứng.
Chiêu dụ dỗ kiểu , Tiểu Miêu rơi bẫy !
Cô vẫn tiếp tục c.ắ.n tay , còn cào móng vuốt lên ga trải giường.
Bùi Dữ nhấc cô lên bằng cách túm gáy, bốn chân Tiểu Miêu cụp , nghiêng đầu , kêu "meo~" ngoan.
“...”
Bùi Dữ lặng lẽ thả cô về chăn:
“Làm nũng cũng vô ích. Nếu em biến , trưa mai Cố Dư đến ăn mà thấy em thì ?”
“Meo!”
[Cố Dư sắp đến á!]
Tiểu Miêu ngẩng khuôn mặt lông xù, cúi xuống l.i.ế.m lông, “meo ngao~”
[Không !]
Dù Cố Dư tới, cô vẫn chơi thêm một chút.
Được mèo sướng quá, tìm Tiểu Bình Quả chơi mới .
Tiểu Miêu quanh, thấy cơ hội liền phóng khỏi giường. Ai ngờ giữa trung bàn tay Bùi Dữ tóm gọn, nhẹ nhàng bế về.
Bùi Dữ dậy, đặt Tiểu Miêu lòng, lấy từ gian bộ đồ xinh xắn cho cô mặc.
Anh bật :
“Chân ngắn thế mà còn định nhảy, ngã sấp mặt giờ.”
Tiểu Miêu trợn tròn mắt, “Meo ngao!”
[Anh hư!]
Cô định cào .
Bùi Dữ nhẹ nhàng đè cô , còn gãi cằm cô. Tiểu Miêu vốn đang giãy giụa dữ dội, nhưng gãi đến mê ly, dù động tác vẫn đạp đạp nhưng mặt hiện rõ vẻ hưởng thụ.
Bùi Dữ dịu dàng dỗ:
“Cho em mặc áo ba lỗ xinh , nhưng bữa trưa biến nha, chịu ?”
Tiểu Miêu dụi đầu lòng bàn tay , “Meo~”
[Được đó!]
[Tha thứ cho !]