Tiếng mưa rơi rào rào, khí lạnh đến mức chuyện cũng như làn sương theo lời. Xa xa chỉ thấy một màn sương trắng dày đặc, cảnh vật mờ mịt rõ.
Trong bóng đêm mờ tối, Lâm Tĩnh Thủy mặc đồ đen, tay cầm ô từ khu nhà hai trở về, bước lên hành lang liền thấy Cố Dư và Tiêu Dã đang đó.
Tiêu Dã thấy Lâm Tĩnh Thủy liền nheo mắt .
Ấn tượng đầu tiên giữa hai bên, cho lắm.
Người từng xuất hiện trong tổ chức. nếu phân nhóm, chắc chắn là năng lực vượt trội, chỉ điều... vết sẹo mặt quá nổi bật, khiến dễ nhớ đến.
Khi Tiêu Dã đang công khai đ.á.n.h giá Lâm Tĩnh Thủy từ xuống , thì Lâm Tĩnh Thủy cũng âm thầm quan sát .
Tiêu Dã trông phần hoang dã, mà tính cách cũng chẳng khác mấy, mạnh mẽ, bộc trực, cá tính.
Còn Lâm Tĩnh Thủy thì giỏi che giấu cảm xúc hơn. Thấy bọn họ chặn ở đây, mà khí thế Tiêu Dã hề nhỏ, cũng tỏ khó chịu gì, thậm chí chủ động mở lời hỏi hai đây gì.
Hắn liếc Tiêu Dã, gật đầu với Cố Dư:
“Chào Cố Dư, tìm việc gì ?”
Cố Dư liếc Tiêu Dã, với Lâm Tĩnh Thủy:
“Có thể tìm chỗ nào chuyện một chút ? Người mạnh nhất trong nhóm năng lực giả của bọn gặp . Anh năng lực điều khiển sét, mạnh, nghĩ chắc sẽ hứng thú.”
Tiêu Dã: “?”
Anh sững vài giây, vội vàng cúi đầu giả vờ chỉnh quần áo để che nét mặt.
C.h.ế.t tiệt!
Bà chị !
Bà chị đang cái quái gì !? Kịch bản như thế !?
Xong , mà diễn nổi nữa đây!?
Lời của Cố Dư khiến trong đầu Lâm Tĩnh Thủy lập tức hiện lên hình ảnh sườn mặt của Bùi Dữ.
Hôm đó khi Bùi Dữ tay, thấy bộ quá trình. Dù chỉ thấy một bên mặt, nhưng năng lực của đối phương khiến ấn tượng sâu sắc, còn mang đến một cảm giác m.á.u nóng sôi trào.
Nếu năng lực đó là của , thì việc chiếm lấy căn cứ chỉ là chuyện trong tầm tay.
Thế mà một sở hữu năng lực như sử dụng chúng một cách hỗn loạn và thiếu kiểm soát.
Lâm Tĩnh Thủy gật đầu, liếc Tiêu Dã, hỏi:
“Được thôi. Còn là?”
Cố Dư đáp:
“Đây là em trai của năng lực giả , tên là Tiêu Dã. Trước tận thế từng là lính đ.á.n.h thuê. thấy khí chất và khá giống , lúc gặp hai còn tưởng là đồng nghiệp đấy.”
Ba trò chuyện thoải mái, mà thực chất là đang thăm dò lẫn .
Tiêu Dã vẫn cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, bước phía dẫn đường, thèm ngoảnh .
Lâm Tĩnh Thủy và Cố Dư phía . Hắn hỏi:
“Có thể cho tên đó ?”
Không tên? Cố Dư bối rối nhưng vẫn đáp:
“ nghĩ lát nữa gặp trực tiếp sẽ dễ hơn. Người mạnh thường thu hút , gặp chắc cũng để chuẩn cho chuyến sắp tới. Nếu thì hy vọng nhóm của sẽ tham gia cùng.”
Thực lúc Cố Dư cũng đang mơ hồ… nhưng vẫn tiếp tục vai diễn.
Lâm Tĩnh Thủy như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ khẽ gật đầu.
Lúc , ba rời xa khu nhà cư trú của sống sót, tiến khu vực giữa dãy nhà bốn và năm.
Khu nhà cửa đều dở dang, mưa nhiều ngày khiến cảnh vật trông nhếch nhác và hỗn loạn. Màn mưa khiến tầm kém, lúc ngẩng đầu lên còn thấy như một con quái vật khổng lồ ẩn hiện trong làn sương, đầy răng nanh và bóng dáng mơ hồ.
Lâm Tĩnh Thủy bất chợt hỏi:
“Nơi lúc nào cũng như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-122-sao-lai-tu-y-thay-doi-kich-ban.html.]
Cố Dư thản nhiên đáp:
“Khu là công trình còn dang dở, thôi chứ ban ngày trông cũng tạm . Người mới đến đầu thường phản ứng giống .”
Lâm Tĩnh Thủy hỏi tiếp:
“Mấy ngày nay thấy nhóm các chỉ hoạt động quanh vài tòa nhà. Bên dùng để gì?”
Khung cảnh như thế dễ khiến nghi ngờ. Nếu là bình thường, lời giải thích của Cố Dư lẽ đủ, nhưng Lâm Tĩnh Thủy là tính cảnh giác cao.
Thực tế thì cả ngày lẫn đêm khu gần như ai lui tới, chỉ là Lâm Tĩnh Thủy mới đến nên thôi.
Cố Dư nhanh trí bịa một lý do:
“Bên là nơi để đổi vật tư và huấn luyện cho dị năng giả. À đúng , tí nữa thể sẽ so tài để kiểm tra sức mạnh. Anh… thấy chứ?”
Tiêu Dã phía liền thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn nghĩ lý do nào để từ chối. Giờ Cố Dư , thấy may vì phá hỏng kịch bản.
Chứ nếu lệch một bước, với tính cảnh giác như Lâm Tĩnh Thủy, chỉ cần hỏi vài câu thôi là lộ ngay.
Thậm chí kịp gặp Bùi Dữ, “hỏi tội”, khi còn liên lụy cả Cố Dư.
Lâm Tĩnh Thủy đáp:
“ vấn đề gì.”
Khoảng cách đến nơi hẹn ngày càng gần, dần im lặng.
Lâm Tĩnh Thủy lặng lẽ quan sát xung quanh, nhưng đáng tiếc là mưa lớn xóa sạch dấu vết. Hắn thể xác định nơi từng , cũng rõ lời Cố Dư là thật bịa.
Thực , cảm thấy gì đó , nghề nghiệp của khiến trực giác nhạy bén.
chứ?
Hắn thích mạo hiểm, thích cảm giác kích thích và chạm gần cái c.h.ế.t.
Hơn nữa đây mới là đầu gặp mặt, chắc đến mức một mất một còn .
Rất nhanh đó, họ đến nơi.
Lâm Tĩnh Thủy liếc mắt thấy Bùi Dữ đang trong chòi nghỉ, cúi đầu cầm điện thoại. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt góc cạnh, chút lạnh lùng.
Lúc đó, Bùi Dữ đang nhắn tin hỏi Cố Cẩn Hành về tình hình của Tiểu Miêu. Bất giác cảm nhận ánh mắt , tắt điện thoại, ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt Lâm Tĩnh Thủy đang dò xét .
Rõ ràng, hai đều mục đích riêng, và hề che giấu.
Vì cơ hội báo , Cố Dư lập tức bước lên che mặt Lâm Tĩnh Thủy, hiệu cho Bùi Dữ:
“Đây là năng lực giả hệ lôi mạnh nhất ở căn cứ chúng , còn đây là Lâm Thủy.”
Bùi Dữ dừng một chút chìa tay :
“Bùi Dữ.”
Lâm Tĩnh Thủy bước lên, bắt tay .
khi định rút tay , cảm thấy một luồng điện nhẹ truyền khắp cơ thể.
Không gây nguy hiểm, nhưng giống như t.h.u.ố.c tê, khiến cả mềm nhũn, thể cử động.
Lâm Tĩnh Thủy đầu tìm Cố Dư cầu cứu, nhưng nghĩ tới điều đó, liền nhận chính Cố Dư mới là đưa bẫy.
Hai vẫn đang nắm tay. Bùi Dữ khẽ đá một cái chân , khiến lập tức khuỵu gối xuống.
Ánh mắt Bùi Dữ lạnh lẽo và sắc như dao.
Anh tuyệt đối kiểu chịu khuất phục.
Dù là cái c.h.ế.t.
Lâm Tĩnh Thủy từng thấy vô kẻ cầu xin tha mạng, lóc mặt , rõ, lúc mà tỏ mềm yếu chẳng tác dụng gì.
Thà kiên cường một chút, may còn đường sống.