Cố Cẩn Hành là thật. lúc Tiểu Bình Quả cũng thấm mệt, đặt nhóc về ổ mèo cho nó nghỉ ngơi, cùng Tiêu Dã qua căn nhà đối diện để tập luyện.
Cố Cẩn Hành đúng là Tiêu Dã đánh, nhưng kiểu đơn phương hành hạ .
Mà cũng vô ích.
Lúc đó trời cũng khá khuya, Ôn Xu đang tắm mà cứ ngáp liên tục. Tắm xong là chui ngay lên giường.
Bùi Dữ tranh thủ dọn sẵn chăn đệm cho cô, cho chăn ấm lên , còn để máy sưởi thổi thật lâu cho thêm ấm. Cô xuống là thấy cực kỳ dễ chịu, lăn một cái là ngủ ngon lành luôn.
Giấc ngủ chất lượng thế , ai cũng gật gù khen .
Bùi Dữ thấy cô ngủ , nhiệt độ trong nhà cũng đủ, nên sang phòng bên rèn luyện một chút.
Thường thì đợi Ôn Xu ngủ yên mới chuyện khác.
Khi Bùi Dữ sang phòng bên cạnh, Cố Cẩn Hành đang đè dí đất, Tiêu Dã vật một cú đau điếng, mặt mày tái xanh.
Bùi Dữ nhướng mày với Tiêu Dã:
“Đánh thử với một trận xem nào?”
“Thật luôn á?!”
Tiêu Dã xong thì phấn khích như m.á.u sôi trào lên.
Cậu kéo Cố Cẩn Hành một bên:
“Anh Cố, nghỉ ngơi chút .”
Cố Cẩn Hành: “…”
Đau xỉu mà còn gạt sang một bên.
Bùi Dữ với :
“ đ.á.n.h với , cứ quan sát, học cách tìm sơ hở của Tiêu Dã.”
Cố Cẩn Hành xoa mặt, gật đầu:
“Được!”
Về khoản đ.á.n.h giáp lá cà, Bùi Dữ bằng Tiêu Dã. nếu với Cố Cẩn Hành cùng phối hợp thì vẫn cơ hội thắng.
Chiêu thức của Tiêu Dã hiểm, đ.á.n.h chỗ yếu của đối thủ. Hơn nữa khi giao đấu, cực kỳ nhạy bén trong việc phát hiện điểm yếu của đối phương, tấn công đúng đó.
Những kỹ thuật kiểu , cộng với năng khiếu bẩm sinh, ai cũng học .
Hai đấu một trận trò, cuối cùng Bùi Dữ vẫn Tiêu Dã đè xuống đất.
Cố Cẩn Hành vỗ tay cổ vũ:
“Ghê thật!”
Tiêu Dã mặt mày đỏ ửng vì kích động, ngô nghê:
“Hehe! Sau đ.á.n.h nhớ gọi nha!”
Bùi Dữ lúc cũng đau lưng mỏi vai, vỗ bụi quần thở nhẹ.
Vận động xong, họ bắt đầu giãn cơ.
Động tác của Tiêu Dã chuẩn lắm, nhưng cũng hiệu quả. Cậu kéo giãn :
“Hình như mấy mới căn cứ, mấy ?”
Bùi Dữ nhíu mày:
“Người mới? tưởng là sống sót cũ trong căn cứ chứ.”
Cố Cẩn Hành thắc mắc:
“Sao gì?”
Tiêu Dã kể :
“Lúc xe căn cứ, cảm thấy ai đó đang quan sát tụi . Đến tầng một thì phát hiện đúng là đang .”
Cậu suy nghĩ bổ sung:
“Nhìn cách họ quan sát và hành động, chắc chắn từng lính đ.á.n.h thuê giống .”
Cái kiểu khí chất và sự cảnh giác , Tiêu Dã chỉ cần liếc một cái là trong nghề .
Cố Cẩn Hành gật đầu hiểu :
“Bảo phát hiện.”
Tiêu Dã:
“Họ vẫn luôn âm thầm quan sát chúng , ước chừng 5 - 7 .”
Cố Cẩn Hành rùng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-118-may-nguoi-moi-kia.html.]
“ là chuyên nghiệp, đến lượng cũng đoán .”
Tiêu Dã khúc khích:
“Lúc mới căn cứ, hầu hết dị năng giả mạnh đều lộ mặt. từng thấy nhóm bao giờ, nên chắc chắn là mới tới.”
Bùi Dữ trầm ngâm:
“Cũng là lính đ.á.n.h thuê?”
Tiêu Dã gãi đầu:
“Chính xác! chắc chắn luôn!”
Xem cũng nên gặp họ một , hoặc ít nhất là hỏi thử xem .
Bùi Dữ nghĩ một lúc, lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Dư.
Lúc đó Cố Dư đang bận nên trả lời tin nhắn.
Bùi Dữ tắt màn hình:
“Muộn , đồ ngủ thôi.”
Bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, khi lớn khi nhỏ. Trong mưa lẫn những hạt trắng nhè nhẹ, trời lạnh thêm thấy rõ.
Ngày hôm , trừ Tiêu Dã, mấy còn đều ngủ tới tận trưa.
Bùi Dữ thật tỉnh sớm, nhưng Ôn Xu thì ngủ y như heo con, cứ dán chỗ ấm. Anh mà động đậy một chút, cô cũng nhích theo.
Mùa đông mặc nhiều đồ ngủ thoải mái lắm, nên họ chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn giản.
Tiểu Miêu mềm mại thơm thơm, ôm cực kỳ tay, dù cách lớp quần áo vẫn thấy rõ.
Bùi Dữ cũng chẳng nỡ dậy.
Chờ đến khi đồng hồ thì gần 12 giờ trưa.
Anh véo nhẹ mũi Ôn Xu:
“Miêu Miêu heo con, dậy thôi nào.”
Ôn Xu véo mũi, phản xạ mở miệng hít thở, ngủ say trời trăng gì.
Không cô lấy nhiều sức ngủ như nữa.
Mùa đông gọi Tiểu Miêu dậy thật quá khó.
Bùi Dữ mới nhấc chăn lên, cô tỉnh, lôi khỏi ổ chăn ấm áp.
Ôn Xu còn ngái ngủ, mặt ngơ ngác đáng yêu lạ thường.
Bùi Dữ cúi xuống thơm cô một cái, nhanh chóng giúp cô mặc quần áo:
“Sắp tuyết đấy, em từng thấy tuyết ?”
Ôn Xu ngáp cái nữa, cả uể oải, chẳng buồn đáp, chỉ chui lòng tiếp tục ngủ.
Bùi Dữ bế cô nhà tắm luôn.
Thời tiết thế , rửa mặt xong là tỉnh táo ngay.
Lúc hai từ nhà tắm ngoài phòng khách thì đúng lúc Cố Cẩn Hành cũng bế Tiểu Miêu , chào xong thì thấy Tiêu Dã từ bếp bê nồi mì .
Tiêu Dã dậy sớm, ngoài phòng khách cả buổi, thấy bên trong động tĩnh là chịu nổi nữa, tự bếp nấu mì.
Cố Cẩn Hành xoa đầu Tiểu Bình Quả, trêu:
“Chăm chỉ ghê ha, nhóc .”
Tiêu Dã :
“Nấu mì trứng cà chua đó.”
Cả nhóm ăn trưa, Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả lòng. Áo bầu của nó giữ ấm khá , trong nhà bật sưởi, nên ôm nhóc ấm.
Cố Cẩn Hành than: “Sáng nay trời mưa kèm tuyết, mới chui khỏi chăn là lạnh run .”
Tiêu Dã bĩu môi: “Nghe mấy hôm nữa còn tuyết rơi nữa kìa.”
Tuyết rơi thì cũng vui thật, thể ném tuyết, đắp tuyết, nhưng mà lạnh quá, chẳng ai động đậy.
Tiêu Dã: “Hôm nay hoạt động gì ? Bùi Dữ, gặp mấy mới ?”
Nghe nhắc đến, Bùi Dữ mới nhớ : “Hôm qua nhắn hỏi Cố Dư về họ.”
Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả gần, hóng hớt cùng xem.
Bùi Dữ đưa luôn điện thoại cho cô: “Xu Xu .”
Ôn Xu lướt xuống: “Ồ… Cố Dư ... Họ mới đến tối qua, tổng cộng bảy , dẫn đầu tên là Lâm Thủy, dị năng là hệ lửa…”
Thông tin của mấy còn thì Cố Dư rõ, vì hôm qua bận quá, hôm nay mới thời gian đăng ký từng .