Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 117: Bùi Dữ - Anh Không Cần Làm Người Tốt

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi đều giật sững sờ, còn kịp phản ứng thì thấy một cái xác cháy đen chình ình mặt đất.

Người c.h.ế.t chính là cha của một đứa bé trong nhóm, cũng là ánh mắt căm ghét và độc ác nhất khi Ôn Xu.

Cố Dư lúc hiểu chuyện gì, nhưng cô chỉ yên quan sát, ý định can ngăn.

Bùi Dữ nhẹ nhàng che mắt Ôn Xu , kéo cô lòng, để cô thấy cảnh tượng ghê rợn . Anh khẽ : “Đây là kết cục.”

“A!”

Những tiếng la hét vang lên ngừng. Ôn Xu dọa đến mức nước mắt cũng nghẹn , tò mò kéo tay Bùi Dữ thử xem xảy chuyện gì.

Bùi Dữ buông tay để cô xem.

Thật Tiểu Miêu hề yếu đuối, chỉ là Bùi Dữ thấy những hình ảnh m.á.u me như .

Những đứa trẻ còn đều sững sờ tại chỗ, cha nhanh chóng kéo phòng, loạng choạng rút lui.

Còn vợ của c.h.ế.t, là đầu tiên bế con bỏ chạy.

Chỉ trong chốc lát, bộ những sống trong căn cứ đều biến mất, cửa phòng đóng kín mít, im phăng phắc.

Cố Cẩn Hành hừ lạnh: “Thời buổi năng lực còn dám khiêu khích khác, c.h.ế.t cũng chẳng oan.”

Cố Dư cũng : “Xin , là quản lý . Gần đây trong căn cứ xảy nhiều chuyện, thể khiến tinh thần và cảm xúc của họ rối loạn. sẽ chuyện rõ ràng với họ. Mọi vất vả , lên lầu nghỉ ngơi .”

Bọn họ đến căn cứ là để tìm nơi an chứ để việc. Nghe Cố Dư , lẳng lặng lên lầu.

trong lòng Cố Cẩn Hành vẫn còn tức.

Sợ thì cứ việc sợ, nhưng chuyện , để xem còn ai dám bàn tán lưng bọn họ nữa .

Sau khi bọn họ rời , mấy mới đến tầng một mở cửa, sang bên thấy Cố Dư và xe hàng hóa thì chạy giúp.

Cố Dư hiểu rõ bọn họ ngóng chuyện gì, liền từ chối và nhắc nhở: “Vừa nãy chắc mấy cũng thấy , đừng dại mà dây nhóm dị năng giả đó. Kể cả con mèo cũng đừng ý đồ gì, ở đây cần mấy giúp, về nghỉ ngơi .”

Mấy vẫn đang quan sát tình hình, hiểu ý tứ của Cố Dư nên cũng yên lặng về phòng.

Nhìn chung, họ cũng lời.

Sau đó, Cố Dư gọi vài dị năng giả khác đến khuân đồ. Vừa mới bắt đầu dọn thì Trần Thanh và Chu Hạo lái xe về.

Tâm trạng còn đang vui vẻ thì xuống xe, thấy cái xác đó liền im bặt.

Trần Thanh kinh ngạc: “Cái... cái xác trong căn cứ của á?”

Anh vẫn mong đây là một con tang thi vô tình họ mang về, nhưng rõ ràng khả năng đó là bằng .

Chu Hạo cũng khó chấp nhận nổi: “Sao thế? Người gây thù với Bùi Dữ ?”

Nói thật thì nhóm của Bùi Dữ loại thích g.i.ế.c vô cớ, chắc chắn lý do.

Cố Dư đáp: “G.i.ế.c để răn đe thôi, vài động đến họ.”

Rồi cô kể chuyện từ đầu đến cuối, cuối cùng nghiêm nghị tuyên bố: “Nghe cho rõ đây. Lần căn cứ thể vượt qua cửa ải khó khăn là nhờ Bùi Dữ, cũng nhờ luôn cả Ôn Xu mà mấy cứ tưởng vô dụng đó! Từ giờ trở , bất kể là vì các vì căn cứ, cấm tiệt bất kỳ ai họ, hiểu ?”

“Rõ!”

Còn cần hỏi? Ai mà dám đắc tội với đại thần?

Mấy dám đều là loại đầu óc. Chẳng qua là thấy dễ gần, tính nên nghĩ thể bắt nạt thôi. Nếu đổi là ai đó trông dữ tợn, thiện cảm, chắc họ tránh xa từ đầu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-117-bui-du-anh-khong-can-lam-nguoi-tot.html.]

Trần Thanh cũng tức, “Không hiểu mấy còn bất mãn cái gì! Hôm nay nhất định c.h.ử.i cho ! Đừng tưởng ở trong căn cứ là gì thì . Chúng cho đ.á.n.h là để sống yên , chứ để họ chơi trò bóng gió, thách thức khác tưởng chịu trách nhiệm!”

Chu Hạo cũng quát: “Tập hợp! Ra đây hết cho !”

Mắng cho tỉnh!

Một lũ ăn no rảnh việc!

Trong khi căn cứ đang chuẩn một trận giáo huấn lớn, thì Bùi Dữ và nhóm yên trở về phòng.

Bùi Dữ xoa má Ôn Xu, khen: “Hôm nay em lắm.”

Ôn Xu ngẩng đầu đầy tự tin: “Tất nhiên! Em gì sai!”

Bùi Dữ dịu dàng: “ , Xu Xu của hề sai. Là bọn họ ghen tỵ, chịu nổi khi thấy em sống .”

, nhưng trong lòng Ôn Xu vẫn chút thoải mái.

Cô suy nghĩ nhỏ giọng : “Họ em việc... cũng hẳn là sai.”

Cô thật sự quá lười! Từ giờ cô việc mỗi ngày mới !

Bùi Dữ gõ nhẹ lên đầu cô: “Tại thế? Chủ nhân của em điều kiện để em sống vui vẻ, đẽ mà vất vả, thì em cứ tận hưởng . Hơn nữa, em thật sự việc ? Nước dùng hàng ngày là do em cung cấp mà?”

Ôn Xu thở dài, buồn bã : “ mà…”

Bùi Dữ cắt ngang: “Không nhưng nhị gì hết. Lúc em là mèo, để em . Bây giờ thành , chẳng lẽ khác? Nếu thì thành ? Em thành ?”

Ôn Xu hoảng hốt: “Không! Không ý đó! Lúc là mèo em vốn gì mà!”

Bùi Dữ véo má cô hai bên: “Họ năng lực, nhưng chủ nhân của em thì . Em chỉ cần sống vui vẻ, xinh là đủ . Ý kiến của họ quan trọng bằng cảm xúc của ?”

Ôn Xu vẻ vui lên, nhưng vẫn nhịn hỏi: “Thật đó?”

Bùi Dữ gật đầu: “Tất nhiên . Vừa nãy câu thật lòng, Xu Xu sinh là để yêu thương, cưng chiều, bao bọc bởi tình yêu. Có những trời sinh hưởng, mà em, đúng là một trong đó.”

Ôn Xu đỏ mặt, nhào ôm chủ động hôn một cái.

“Ô ô Bùi Dữ, quá mất.”

Bùi Dữ nhíu mày cảnh giác: “Anh cần thẻ .”

Trong khi hai trong phòng vẫn đang mật thì ở phòng bên cạnh, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cũng đang chuyện.

Cố Cẩn Hành đang cố gắng dỗ dành Tiểu Bình Quả, còn đút cho cô bé ba miếng pate mèo, đến khô cả miệng.

Tiêu Dã nhanh nhẹn đưa cho ly nước: “Anh Bùi đỉnh thiệt! tưởng sẽ tay luôn á.”

c.h.ế.t cũng là trong căn cứ, cứ nghĩ Bùi Dữ sẽ nể tình đôi chút.

Cố Cẩn Hành hừ lạnh: “Ngay từ lúc bọn họ theo dõi Ôn Xu, giở trò với mấy đứa trẻ, sẽ chuyện đổ máu.”

Nếu họ mắng Bùi Dữ, thì chắc Bùi Dữ tức giận. họ dám chọc Ôn Xu, nghĩ cô dễ bắt nạt.

Chỉ cần cái mắt mắt là loại đó, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc.

Bất ngờ, Cố Cẩn Hành đ.ấ.m mạnh xuống bàn: “Không ! Bắt đầu từ hôm nay sẽ luyện tập với !”

Tiêu Dã sững , đó mắt sáng rỡ lên vì phấn khích: “Đi! Bắt đầu luôn !”

Trong thế giới mà sức mạnh là hết như thế , dừng một giây... là bỏ xa .

 

Loading...