Tiểu Miêu giữa Bùi Dữ và Cố Dư, nghi hoặc qua giữa hai , nhỏ giọng :
“Có bí mật mà chịu cho... em.”
Lúc tay, Bùi Dữ với Ôn Xu, sợ cô sợ hãi. Anh chỉ hạ cửa kính xe xuống một chút, tay chuyện với Tiểu Miêu để đ.á.n.h lạc hướng cô.
Tiểu Miêu thấy hai xác c.h.ế.t mặt đất.
Thấy cô tò mò, Bùi Dữ liền trêu cô:
“ , bọn đang chuyện bí mật.”
Ôn Xu đầy mong chờ:
“Em cũng .”
Không ai cưỡng ánh mắt đáng thương như cún con của Tiểu Miêu.
Bùi Dữ giả vờ buồn rầu:
“Không thể thì đây?”
Ôn Xu liếc Cố Dư, Bùi Dữ, buồn bã cúi đầu nghịch cái đuôi của Tiểu Bình Quả.
Đồ dối trá.
Tiểu Bình Quả là nhất!
Cố Dư chịu nổi nữa:
“Đừng bắt nạt em . Anh đang lừa em đấy Xu Xu, bí mật gì .”
Miêu Miêu thèm !
Ôn Xu hừ nhẹ một tiếng, giọng nhỏ. Vì là Bùi Dữ, mà là mới quen lâu nên cô dám hừ lớn, vẻ ấm ức.
Dĩ nhiên, tiếng "hừ" là dành cho Bùi Dữ.
Bùi Dữ lấy chiếc túi đùi cô thì lập tức Tiểu Miêu giành , còn trừng cho một cái cực gắt.
Ôn Xu vui :
“Cố Dư!”
Cố Dư thấy hai má cô phồng lên như cái bánh bao, suýt nữa nhịn mà bóp thử:
“Xu Xu, mặt em dính tóc kìa, để chị chỉnh cho.”
Ôn Xu chớp mắt mấy cái, đưa mặt gần.
Nếu là đây, chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn sang tìm Bùi Dữ giúp.
Cố Dư nhân cơ hội nhéo nhẹ má cô một cái.
Trời đất ơi, mềm ơi là mềm, mịn ơi là mịn, còn mát mát nữa.
Thật sự trộm về nuôi luôn quá!
Bùi Dữ :
“Giận ?”
Ôn Xu thèm để ý, chỉ chuyện với Cố Dư và Tiểu Bình Quả.
Trong xe đông , Cố Dư ở đó, Bùi Dữ sợ nếu ôm cô dỗ càng cô giận hơn, nên thôi, về nhà dỗ .
Cố Dư cách họ ở bên , cảm thấy thú vị phết.
Tiểu Miêu đáng yêu thế , ai mà chẳng trêu một chút. Mà trêu đến khi cô thì càng đáng yêu hơn nữa.
Hơn mười phút , họ trở về căn cứ.
Bùi Dữ, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cùng gỡ đồ từ nóc xe xuống.
Ai cũng bận bịu, chỉ Tiểu Miêu rảnh. Cố Cẩn Hành đưa Tiểu Bình Quả cho cô trông, bảo một bên coi chừng mèo.
Lúc họ dọn đồ, mấy sống sót trong căn cứ vẫn ngủ. Vừa thấy xe chở đồ về thì ai cũng vui mừng, nhưng đó tỏ hài lòng.
Ra ngoài đông như mà chỉ mang về chừng đó đồ, thì chia cho đủ?
Ôn Xu đang ôm Tiểu Bình Quả, cho mèo ăn thanh cá, thì bất ngờ bốn đứa trẻ con xuất hiện. Chúng cách cô tầm một mét, tròn mắt chằm chằm thanh cá trong tay cô.
“Chị ơi, chị gì mà vẫn nuôi mèo thế?”
“ , chị gì? Tụi em ai cũng việc hết á!”
Nghe tụi trẻ con , Bùi Dữ và mấy liền chậm tay , cau mày về phía bên .
“Chị ơi chị ơi, chị việc? Em quét rác mỗi ngày đó!”
“Sao chị gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-116-tim-kiem.html.]
“Em cũng gì!”
Lũ trẻ giọng the thé, lanh lảnh, cứ như bầy khỉ con bu lấy một mà la hét om sòm.
Ôn Xu thấy khó hiểu:
“Vì Bùi Dữ nuôi chứ .”
Anh cho cô việc.
Ôn Xu phần vui:
“ ăn đồ của mấy , cũng chẳng mặc đồ của mấy , mấy quyền quản ?”
“Chị ơi, chị giùm em việc ?”
“Ba em cũng nuôi em, nhưng em vẫn việc đó!”
Ôn Xu nghĩ một chút:
“Vì Bùi Dữ chỉ một thôi mà.”
“Chị ơi mèo chị mập quá, nếu g.i.ế.c ăn thì chia cho em miếng thịt ?”
“Muốn ăn thịt! Muốn ăn thịt!”
“Muốn ăn thịt! Mèo ngon lắm! Mèo ngon lắm!”
Chúng thấy mèo dễ thương, tưởng tượng nó là đồ ăn.
Ôn Xu lập tức ngẩn , theo bản năng cúi đầu Tiểu Bình Quả trong tay. Mèo nhỏ chớp đôi mắt xanh ngọc xinh , mấy đứa trẻ, như hiểu mà cũng như hiểu.
Mắt Ôn Xu đỏ hoe. Cô bao giờ tức đến mức .
Cô ném thanh cá ăn dở xuống đất, giọng run run vì giận:
“Muốn ăn đúng ? Vậy thì quỳ xuống giống mèo, dùng lưỡi l.i.ế.m mà ăn, dùng tay!”
Tức c.h.ế.t !
Lũ trẻ còn kịp hiểu chuyện gì thì mấy phụ núp gần đó xông tới, ôm con , đồng thời lườm Ôn Xu đầy giận dữ.
Bùi Dữ, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã buông đồ xuống, đến lưng Ôn Xu.
Cố Cẩn Hành bế lấy Tiểu Bình Quả, lạnh lùng mấy phụ :
“Mèo là của . Sao? Mấy ăn ?”
Mấy lớn tránh ánh mắt , giọng cũng nhỏ :
“Trẻ con bậy, liên quan gì đến lớn?”
“Nói thì cũng đúng thôi, nuôi mập thế để gì?”
“Người còn đủ ăn, còn nuôi mèo gì? Đem đồ ăn đó chia cho hơn ?”
Bùi Dữ ôm lấy vai Ôn Xu:
“Là nuôi. Mấy bản lĩnh, còn xúi trẻ con tới gây chuyện, tưởng khác nhận ?”
Chỉ cần hai họ bước tới, những kẻ đang hung hăng lập tức đổi thái độ. Nhất là khi thấy mặt Tiêu Dã, càng biến cho nhanh.
Dù cũng là lời trẻ con , lớn phủi sạch trách nhiệm là xong.
Cố Cẩn Hành đẩy kính mắt:
“Còn dám động tay thêm chút nữa, hôm nay sẽ là ngày giỗ của mấy đấy.”
Tận thế mà, mạng chẳng đáng giá gì. Một câu cũng thể khiến ai đó mất mạng.
Nên đám chỉ còn cách dừng , cam lòng xoay , ôm vai con .
“Bây giờ thật cũng cấm ?”
“Thôi, xin thì xin … Nói thật cũng …”
Mấy rõ năng lực của Bùi Dữ, nghĩ trong căn cứ luật lệ bảo vệ, nên năng chẳng kiêng dè gì.
Cố Cẩn Hành cũng giận sôi, chỉ là mặt chỉ thể hiện một phần nhỏ, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến sợ.
Anh :
“Rốt cuộc là trẻ con vô tư do lớn xúi giục, trong lòng mấy tự rõ. Nếu xin , thì tự mặt.”
Bùi Dữ thấy mắt Tiểu Miêu đỏ hoe, lấy khăn giấy lau cho cô, ánh mắt quét một vòng quanh những sống sót xung quanh:
“Xu Xu nhà ngoan ngoãn, từng gây thù với ai. Cô sinh là để yêu thương. Mấy bản lĩnh thì tự sống như , thì tự phận. Có sinh may mắn, đó lý do để mấy ghen ghét ganh tỵ. Ai dám thể hiện điều đó, liệu mà giữ miệng .”
“Nếu thì…”