Bên phía Bùi Dữ thì trực tiếp đến khu bán đồ gia dụng để mua sắm.
Trước đây, mấy món như tủ quần áo, giá treo đồ, máy giặt các kiểu đều thấy cần thiết nên chẳng thu gom cái nào. Trong gian chủ yếu chỉ đồ ăn với nước uống.
Bây giờ tới trung tâm thương mại, tất nhiên bổ sung thêm mấy món thiết yếu mà đây nghĩ đến.
Cố Cẩn Hành rút sổ ghi chú chuyên nghiệp, theo lưng Bùi Dữ lẩm bẩm:
“Tủ quần áo, giá treo đồ, tủ đầu giường, bàn học, bàn trang điểm, móc treo quần áo sát đất, máy giặt, máy sấy, chổi lau nhà, xô rác, giường, gương , móc áo, giá treo đồ…”
Hai phối hợp ăn ý, Tiêu Dã xen , đành vòng vòng xung quanh xem gì sót zombie phá hỏng.
Đám đồ cửa hàng nào cũng đủ, họ chạy qua vài tiệm khác mà vẫn còn thiếu một món.
Tầng 4 cũng gần như dọn sạch zombie trong lúc họ thu gom đồ, Ôn Xu thả xuống, bế Tiểu Bình Quả giữa bọn họ.
Cố Cẩn Hành :
“À, còn tủ giày, kệ đựng đồ gom đủ. Thùng rác cần liệt kê ?”
Bùi Dữ đáp:
“Thấy cần thì cứ lấy.”
Cố Cẩn Hành nhanh tay gõ ghi chú:
“Vậy lấy luôn thùng rác. Phải tìm cả túi đựng rác, màng bọc thực phẩm. Lò vi sóng giờ dùng nhưng kiểu gì cũng lúc cần. Cái thang gấp , cả cái bồn cầu ... Chắc cũng hữu dụng ... Còn nhiều thứ lắm.”
Đau đầu thật sự.
Tiêu Dã quan tâm mấy chuyện đó, cũng chẳng hiểu nổi tại Cố Cẩn Hành mệt não như , vỗ vai an ủi:
“Từ từ mà .”
Cố Cẩn Hành thở dài:
“Cậu hiểu .”
Lúc việc, mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Đã định thu gom vật tư là gom đủ, thì cứ thấy bứt rứt.
Cả nhóm ở trung tâm thương mại gần hai tiếng, căn cứ Ăn No cũng thu gom xong gần hết, chuẩn về.
Ban đầu Trần Thanh định nhắn cho Cố Cẩn Hành nhưng gõ tin nhắn gõ cả đống mà vẫn dám gửi, cuối cùng nhờ Chu Hạo gửi .
Chu Hạo cũng dám nhắn đại, nếu cho thêm hai tiếng chắc còn dám chần chừ. Cuối cùng là Cố Dư mặt, trực tiếp nhắn thẳng cho Bùi Dữ.
Lúc Bùi Dữ đang cùng Cố Cẩn Hành kiểm đồ, thấy tin nhắn.
Cố Cẩn Hành ngạc nhiên:
“Mới đó mà xong, đến hai tiếng nữa mà?”
Người căn cứ Ăn No nhiều, chỉ hai xe, gian giới hạn, cho dù cho thêm hai tiếng cũng thể gom thêm nhiều đồ.
Bùi Dữ :
“Bọn hôm nay cũng xong gần hết .”
Người sống sót bên căn cứ Ăn No ai cũng vác đầy đồ, nhóm của Bùi Dữ cũng khá hơn là mấy. Cả bọn kiếm vài cái ba lô, tiệm tạp hóa nhét đầy đồ ăn vặt, đó xuống lầu tìm nhóm của Cố Dư.
Trần Thanh thấy bọn họ chỉ mang theo vài cái ba lô, định là ít quá, nhưng mở miệng mấy mà dám gì.
Thôi .
Người giỏi cách sống của giỏi, chắc chắn chất lượng sống của họ hơn tụi .
Cố Dư đợi nhóm Bùi Dữ đến gần mới :
“Đi thôi.”
Bùi Dữ gật đầu với cô , nắm tay Ôn Xu, chậm rãi cùng.
Anh hỏi nhỏ:
“Xu Xu mệt ? Có bế ?”
Ôn Xu lắc đầu, tò mò mấy cái xác zombie la liệt mặt đất tầng một.
Chủ nhân thật giỏi ghê.
Zombie chủ nhân g.i.ế.c trông đáng sợ tí nào, chỉ cháy đen thui, xí chút thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-113-ngoi-chung-mot-xe.html.]
Bùi Dữ xoa đầu cô, dù cách mũ vẫn tóc cô rối tung lên.
Dạo gần đây trời lạnh, Tiểu Miêu chịu chải tóc gọn gàng, nên tóc lúc nào cũng rối rối, đặc biệt là khi đội mũ xong gỡ , mấy tiếng tĩnh điện rõ mồn một.
Thỉnh thoảng còn tiếng đó dọa cho giật .
Bùi Dữ phía ngoài trung tâm thương mại.
Trời lúc vẫn còn mưa, so với mưa phùn thì to hơn một chút. Chỉ trong quãng đường vài chục mét từ cửa đến xe, mưa bất ngờ nặng hạt, hạt mưa to cỡ hạt đậu nành.
Bên ngoài một đợt zombie mới lao tới, bao vây quanh xe họ.
Đám dị năng giả của căn cứ Ăn No lập tức dọn đường, nhường cho Bùi Dữ tay.
Xử lý xong đám zombie, rơi một đống tinh hạch tiến hóa, cần Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã động tay, căn cứ Ăn No lập tức lao nhặt về giao cho Cố Cẩn Hành.
Mưa quá to, che ô là đủ, đến mức ướt hết quần áo.
Bùi Dữ ôm Ôn Xu, bung dù bước xe, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cũng nhanh chóng định.
Đường về vẫn là hai xe của căn cứ đầu, nhóm họ theo .
Dị năng giả của căn cứ Ăn No vẫn đang tất bật khuân vác đồ, đồ mang về quá nhiều, buộc cả lên nóc xe. Xe của Bùi Dữ cũng chở giùm mấy món như chăn, gối, t.h.ả.m lông... vẻ khá nặng.
Nóc xe chật, cốp xe và khoang trong cũng chật nốt.
Không gian tận dụng đến mức tối đa, mà vẫn còn một cái chăn để .
Trần Thanh đau đầu:
“Hay đặt lên nóc xe đầu kéo luôn?”
Chu Hạo phản đối:
“Muốn c.h.ế.t ? Đừng kéo cả xe c.h.ế.t chung. Đặt lên đầu xe thì ai mà lái? Trời đang mưa nữa!”
Chu Hạo tiếc rẻ cái chăn:
“Thôi, chắc bỏ thôi.”
Thật xe của Bùi Dữ vẫn còn chỗ, nhưng họ tiện mở miệng. Xe buộc đồ đầy nóc, bên trong con gái, nhét thêm đồ khi khó chịu.
Huống chi, là cô bé trong xe là kiểu chiều hết mức, giống hệt con mèo trắng .
Cố Dư liếc qua xe của Bùi Dữ:
“Để hỏi thử xem.”
Chu Hạo và Trần Thanh giơ ngón cái:
“Làm lắm, đội trưởng!”
Cố Dư: “…”
Hai ông đúng là chẳng trông mong gì .
Cố Dư vòng phía xe, gõ cửa sổ.
Mất vài giây cửa kính mới hạ xuống, Cố Dư định chào hỏi thì phát hiện trong là Ôn Xu.
Một cái cúi liền thấy ngay khuôn mặt mềm mại, ửng hồng của cô bé.
Ôn Xu chống tay lên cửa sổ xe, chỉ để lộ đôi mắt màu hổ phách long lanh.
Cố Dư khom lưng, :
“Hello, Xu Xu.”
Ôn Xu thẳng dậy:
“Chào chị nha.”
Tiểu Miêu tò mò cô, hiểu chị tới đây.
Cố Dư cúi đầu lục tìm túi xách, cô nghĩ sẽ gặp trực tiếp Ôn Xu nên chuẩn sẵn đồ ăn vặt, giờ chỉ lôi một viên kẹo gói sơ sài.
Cô đưa kẹo cho Ôn Xu, gật đầu chào Bùi Dữ:
“Xe bọn chị hết chỗ , . Em cho chị nhờ xe bên em ?”