Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 111: Muốn Trộm Mèo

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Căn cứ Ăn No cũng đang gấp rút lên kế hoạch ngoài tìm thêm vật tư.

Khi Cố Cẩn Hành liên hệ với Trần Thanh để xin phép ngoài, Trần Thanh trời ngạc nhiên. Lúc , căn cứ của họ cũng đang sắp xếp ngoài và còn đang họp giao lưu với bảy dị năng giả mới đến.

Trần Thanh khó mà trực tiếp xử lý chuyện nên đành chia sẻ thông tin cho Cố Dư để cô xử lý giấy tờ xác nhận.

Cố Dư nhận tin, cũng quá bất ngờ, như dự đoán .

Cố Dư: “Hỏi thử họ ghép đội với nhóm của căn cứ để cùng ngoài ?”

Trần Thanh (căn cứ Ăn No): “Chắc ? nghĩ họ cần chúng hỗ trợ .”

Cố Dư: “Không họ cần, là căn cứ chúng cần họ hỗ trợ.”

Trần Thanh: “Hiểu , sẽ hỏi ngay.”

Cố Dư đặt điện thoại xuống, với Chu Hạo: “Anh sắp xếp chỗ ở cho bảy mới ở tầng một .”

“Tầng một?” Chu Hạo ngập ngừng, gật đầu, “Được.”

Anh dậy với nhóm mới: “Theo , xa , một đoạn là tới.”

Tầng một tòa nhà đó vốn kín phòng, chỉ còn hai căn trống, mới dọn dẹp xong. Một căn từng là nơi ở của một thai phụ, khi cô qua đời, cũng chuyển nơi khác. Căn còn là phòng trồng rau, giờ rau c.h.ế.t hết nên tạm thời dùng đến.

Vừa đủ cho bảy ở, thuận tiện theo dõi và quản lý.

Chu Hạo dẫn họ đến tận cửa, dặn dò: “Anh Lâm, sẽ ở hai căn . Phạm vi hoạt động chỉ giới hạn tầng một, lên lầu.”

Lời là nhắm thẳng bảy . Phòng ngừa vẫn hơn.

Trên lầu, khi nhận tin từ Trần Thanh, Cố Cẩn Hành bàn bạc với Bùi Dữ.

Tiêu Dã hỏi: “Mình ngoài là để tìm tang thi tiến hoá đúng ? Còn nhóm bên thì tìm vật tư, mục tiêu khác mà.”

Bùi Dữ suy nghĩ đáp: “Không , tang thi ngoài đầy rẫy. Nhân tiện cùng họ để nắm rõ tình hình bên .”

Cố Cẩn Hành gật đầu: “ hỏi , cùng sẽ Trần Thanh, Cố Dư, sáu dị năng giả của căn cứ, thêm chúng nữa là 12 .”

Tiêu Dã hí hửng: “Ồ, cả Cố Dư ha, Tiểu Miêu bám theo !”

Cố Cẩn Hành liếc : “Khá lắm, đầu óc thông minh đấy.”

Tiêu Dã rạng rỡ: “Dĩ nhiên ! Nhờ thầy Cố dạy mà!”

Sau khi quyết định cùng, nhóm Bùi Dữ xuống lầu tập hợp.

Cố Dư chờ sẵn ở bãi đỗ xe. Vì khá đông nên dùng đến ba xe. Trước đó, ba đội của căn cứ ngoài mà về, nên họ mất ba chiếc xe. Giờ căn cứ chỉ còn hai chiếc, nhóm Bùi Dữ dùng xe riêng.

Mọi lên xe gần hết, chỉ còn Cố Dư và Trần Thanh đợi cổng.

Trần Thanh đang cúi đầu xem điện thoại, ngẩng lên thì thấy nhóm Bùi Dữ tới.

Cố Dư từ xa vẫy tay, ánh mắt cô dừng Ôn Xu.

Hôm nay Ôn Xu mặc nguyên bộ màu xanh lam, đội mũ hai cái tai thỏ lông xù. Dáng vẻ cũng thấy dễ thương. Khi Bùi Dữ bế, dù mặc khá dày, nhưng hề trông mũm mĩm, ngược nhỏ nhắn mềm mại, cực kỳ đáng yêu.

Muốn trộm về nuôi luôn chứ.

Ngay từ cái đầu tiên, Ôn Xu cho cô cảm giác như một con thú nhỏ. Sau tiếp xúc thêm thì đúng là như một con mèo nhỏ, đặc biệt khi ở cạnh Tiểu Bình Quả thì cảm giác đó càng rõ ràng.

Cố Dư thở dài, nếu thể ôm một Tiểu Bình Quả cũng quá. Trước tận thế thì bận thời gian nuôi thú, tận thế thì điều kiện cho phép nuôi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-111-muon-trom-meo.html.]

Cứ thế mà bỏ lỡ mãi.

Bùi Dữ tới, gật đầu chào Cố Dư: “Xin , bọn đến trễ.”

Cố Dư đáp: “Bọn cũng mới tới thôi.”

Hai họ đang chuyện thì Ôn Xu đang Bùi Dữ bế len lén Cố Dư. đầu rõ ràng quá, nên phát hiện ngay, trông vụng về.

Cố Dư mỉm với cô bé, với Bùi Dữ: “Vậy chúng thôi.”

Bùi Dữ: “Được.”

Xe của nhóm Bùi Dữ cùng, Cố Dư và Trần Thanh xe dẫn đầu.

Ngồi ở ghế , Bùi Dữ kéo khăn quàng khỏi mặt Ôn Xu: “Cho xem, mặt còn đau ?”

Ôn Xu để lộ bộ khuôn mặt. Làn da đỏ, bong tróc, ngứa, nhưng cô bé ngoan ngoãn lắc đầu: “Đỡ nhiều !”

Chuyện khiến Bùi Dữ cảm thấy áy náy.

Hôm đó nhiệt độ hạ quá đột ngột, chỉ lo giữ ấm cho Tiểu Miêu, quấn thật kỹ, nhưng quên mất khuôn mặt. Cũng chẳng nghĩ đến việc dùng mỹ phẩm dưỡng da cho con gái.

Mà trớ trêu là trong gian của đầy đủ những thứ đó, còn sưu tầm riêng cho Tiểu Miêu nữa.

Do tận thế ai cũng sống kham khổ quen , da Tiểu Miêu vốn nên lâu nay dùng dưỡng, vì thế quên mất luôn.

Bùi Dữ lấy một hũ kem, bắt đầu bôi mặt cho cô bé: “Nếu đau quá thì , ?”

Ôn Xu: “Ừm.”

tay mạnh quá, cô bé cũng chẳng đổi gì.

Nghĩ một lúc, cô thử nhắc khéo: “Em bôi cho ! Em giúp bôi tay!”

Bùi Dữ cô, nhanh chóng hiểu ý: “Em thấy tay bôi đau quá hả?”

Ôn Xu chớp mắt: “Tự đó.”

Bùi Dữ bật , nhéo má cô một cái: “ là nhóc con.”

Ôn Xu nghiêng đầu c.ắ.n nhẹ tay một cái.

Bùi Dữ: “Chưa bôi xong . Nhắm mắt , bôi thêm ở mí mắt.”

Tiểu Miêu ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Bùi Dữ tập trung lau mặt cho cô, lau xong thì thấy góc độ giống như sắp hôn . Lập tức trong đầu nảy chút ý nghĩ xa, rút điện thoại chụp nhanh một tấm, cúi xuống hôn lên môi Tiểu Miêu.

“Xong , mở mắt bảo bối.”

Ôn Xu mở mắt, ôm lấy eo : “Em khát nước.”

Bùi Dữ: “Được .”

Chỗ họ đến xa, chỉ tầm mười phút lái xe. Trên đường gặp ít tang thi cấp cao, nhưng cần Bùi Dữ tay, xe tông một cái là c.h.ế.t cả đám. Có mười mấy con là tang thi tiến hóa, nhưng vì xe của căn cứ đ.â.m c.h.ế.t nên tinh hạch đều thuộc về căn cứ.

Vì xe Bùi Dữ cùng, nên khi nhóm đ.â.m xong hết tang thi, họ mới gặp thêm vài con. Lúc đó Bùi Dữ liền dừng xe, tung một loạt sét điện, g.i.ế.c sạch cả mảng tang thi.

Mỗi đ.á.n.h như , nhặt ba mươi mấy viên tinh hạch.

Nhìn dị năng đó, mấy dị năng giả của căn cứ Ăn No ai cũng mắt tròn mắt dẹt.

 

Loading...