Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 110: Chủ Nhân Nói Không Đáng Tin!

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:22
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Thanh cũng thấy gì đó kỳ lạ:

“Báo cáo bảy , đều là mấy gã đàn ông to cao lực lưỡng. Nhóm lớn lớn, nhỏ nhỏ, mà trời mưa như trút nước thế mà vẫn tìm tới tận nơi… Không căn cứ đúng là ‘hợp phong thuỷ’ như lời đồn nữa?”

Thật gặp trời mưa to kiểu , đa sẽ tìm tạm chỗ trú như cửa hàng nhà dân mà?

Chu Hạo nghĩ nghĩ :

“Có thể nơi đầu tiên họ định tới là chỗ , nhưng ngờ nơi ?”

Cố Dư tựa ghế, hai họ trao đổi.

Trần Thanh tiếp lời:

“Lạ thật, trời tối thui thế , mà căn cứ bật đèn gì ?”

Chu Hạo bực bội:

“Thiệt tình, đến sớm đến muộn, chọn ngay lúc . Căn cứ đang rối bời thế , thật, cũng tiếp thêm mới.”

Cố Dư dậy, kéo ghế , mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen dài tới gối:

gặp họ.”

“Ơ! Khoan chờ tụi tui với!”

Cả nhóm mang theo vài dị năng giả, mặc áo mưa cửa khu dân cư.

Trên đường , họ nhận tin nhắn từ gác cổng, một vài thông tin cá nhân quan sát về nhóm . Nội dung khá tích cực: nhóm đó cư xử lịch sự, còn ngoài ranh giới khu, tự tiện xông , cư xử chừng mực.

Quan trọng nhất là, họ sẵn sàng “cúng” hai ba lô đầy thức ăn.

Mà lương thực lúc với căn cứ Ăn No đúng là cực kỳ quý giá.

Cả nhóm Cố Dư mang áo mưa, giày ủng, trong mưa về phía cổng. Dù trời tối đen và mưa gió tầm tã, họ vẫn nhanh chóng thấy nhóm nọ, vì đội nổi bật, khí thế.

Đặc biệt là… ai cũng mặc đồ đen đồng phục từ đầu đến chân, khác hẳn mấy nhóm dị năng giả bình thường, toát lên vẻ gọn gàng, tổ chức chặt chẽ.

Chu Hạo cũng ngạc nhiên kém, nhưng tiếng mưa to quá nên chẳng ai chuyện .

Sau khi đến cổng, Cố Dư chỉ trao đổi mấy câu cơ bản với đầu nhóm . Đối phương quả thật lịch sự.

Cố Dư chỉ hỏi một câu mà đều tò mò:

“Các gia nhập căn cứ ? Vì lý do gì?”

Người cầm đầu trông khí chất, tóc cắt ngắn, mặt vết sẹo khá ghê, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ:

“Bọn chỉ tìm một chỗ định để sống. Trời đất ngày càng khắc nghiệt, nên cũng chỗ nương tựa, sống cho yên hơn.”

Câu trả lời thuộc dạng “qua chuẩn”, nên Cố Dư gì thêm, đưa họ khu tiếp khách tầng một.

Có thể quan sát thêm một thời gian mới quyết định cho gia nhập .

Căn cứ gần đây tổn thất quá nhiều, thật sự đang cần thêm năng lực.

Do hiện tại bầu khí trong căn cứ khá căng thẳng, ai nấy đều đang bất an, nên chuyện đón thành viên mới, nhóm Cố Dư cũng thông báo công khai trong nhóm liên lạc.

, ai căn cứ đang mới.

Lúc nhóm Bùi Dữ thức dậy và lướt thấy tin tức trong nhóm liên lạc về một vụ “một xác hai mạng”, ai nấy đều im lặng gì.

Lúc Bùi Dữ xem tin, Ôn Xu đang trong lòng , vươn đầu trộm màn hình.

Bùi Dữ xoa đầu cô, cất điện thoại , dậy bế Tiểu Miêu dậy mặc đồ.

“Đến giờ ăn , tối nay nấu cháo nha?”

Ôn Xu lôi khỏi giường, run rẩy khi mặc đồ:

“Miêu… Miêu Miêu thể khỏi dậy …”

Bùi Dữ bật :

“Chẳng lẽ Tiểu Miêu ăn cơm tối?”

Ôn Xu lạnh run, cả mặt và mũi đều hồng hồng, trông mềm mại đáng yêu, cau mày khổ sở.

Bùi Dữ cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, ôm xuống giường:

“Chút nữa ăn cháo là ấm liền.”

Tối ăn cháo thì đói, cả nhóm bàn bạc quyết định thêm ít bánh bao với sủi cảo ăn kèm.

Nấu cháo mất thời gian, nhưng trưa ai cũng ăn no nên đói lắm.

Sau khi cung cấp nguyên liệu, Bùi Dữ dắt Tiểu Miêu đến phòng trống để luyện tập.

Trời lạnh thế mà Ôn Xu thể chất yếu nhất trong nhóm, nên Bùi Dữ lo cô ốm. Nhất là khi tin trong nhóm, càng quyết tâm để cô rèn luyện thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-110-chu-nhan-noi-khong-dang-tin.html.]

Lúc đầu Ôn Xu tưởng Bùi Dữ tự tập, còn háo hức chờ mong. Tuy thấy cơ bụng do mặc áo, nhưng cô vẫn sờ thử qua vải, cảm giác cũng !

Kết quả là, hóa tập là cô!

Bùi Dữ Tiểu Miêu vẻ vui, bèn cúi xuống xoa mặt cô, dỗ dành:

“Mình tập 30 phút thôi, tập xong là kịp ăn.”

Tiểu Miêu mặt ỉu xìu, chút tổn thương:

“Em… em mập ?”

Ôn Xu cúi đầu, sờ thử bụng . Dù chẳng thấy mỡ bụng , nhưng lớp áo thì phồng lên thấy rõ.

Ăn nhiều cũng của em!

Bùi Dữ ngạc nhiên:

“Đương nhiên . Xu Xu cần giảm cân .”

Anh tháo khăn lông cô đang đội, đặt sang bên:

“Tại trời lạnh quá thôi. Không vận động dễ bệnh lắm. Xu Xu ốm ?”

Ôn Xu lắc đầu, ỉu xìu đáp:

“Vậy thì tập…”

Vừa dứt lời, cô nghĩ gì đó, nhào lòng Bùi Dữ, ngẩng mặt hỏi với vẻ háo hức:

“Vậy em biến thành Miêu Miêu ?”

Bùi Dữ khựng :

“…Không .”

Ôn Xu tròn mắt:

“Sao ?”

Thật cũng thích cô ở dạng mèo, nhưng biến biến nhiều quá cũng ảnh hưởng gì . Với khi biến thành , cô đồ mặc, dễ cảm.

Bùi Dữ bế bổng cô lên, hôn một cái:

“Vì Tiểu Miêu lúc còn đáng yêu hơn.”

Ôn Xu: “!”

Lần đầu tiên cô cảm thấy chủ nhân đáng tin!

Cô phụng phịu :

“Anh lừa em!”

Lúc cô mới biến thành , còn nuôi cô nữa !

Tiểu Miêu tổn thương lắm, buồn lắm.

Bùi Dữ nghiêm túc :

“Anh lừa em. Xu Xu chẳng lẽ cảm nhận ?”

Ôn Xu nghĩ đến việc gần đây cứ ôm ấp cô mãi, đúng là nhiều hơn lúc còn là mèo, nên do dự:

“Thật hả?”

Bùi Dữ:

“Thật.”

Ôn Xu hết giận, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Thôi …”

Kế hoạch biến thành mèo để trốn tập luyện của Tiểu Miêu chính thức thất bại. Cô ngoan ngoãn cởi áo khoác, cùng Bùi Dữ tập luyện nửa tiếng.

Sau khi vận động, quả thật thấy ấm hơn nhiều, thậm chí còn thấy khá vui. Những bài tập Bùi Dữ chọn đều phù hợp với cô, vận động nặng, nên cô bắt đầu thích thú.

Tối lúc ăn cơm, mưa bên ngoài bắt đầu nhẹ , lất phất như mưa phùn, thậm chí dấu hiệu tạnh hẳn.

Bùi Dữ quyết định ngay, ăn xong sẽ ngoài g.i.ế.c tang thi.

Mưa nhỏ thế với họ chẳng là gì. Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã cũng bí bách cả ngày trong phòng, tin ngoài liền hào hứng hẳn lên.

Bùi Dữ lấy t.h.u.ố.c hoà nước từ gian :

“Uống phòng cảm lạnh, mỗi pha hai gói. Ăn xong nghỉ tí uống, uống xong thì lên đường.”

 

Loading...