Cố Cẩn Hành quá hào hứng tham gia.
Anh cảm thấy mùa đông hợp để pha một ly cà phê, bày một cái bàn nhỏ ngoài ban công ngắm cảnh, hoặc cuộn trong chăn xem phim, thoải mái nhẹ nhàng.
Chỉ là những việc tưởng chừng đơn giản , trong tận thế khó thực hiện vô cùng.
Cố Cẩn Hành ôm Tiểu Bình Quả trong lòng, cẩn thận hỏi:
“Vận động kiểu gì cơ?”
Tiêu Dã đáp:
“Chỉ là vận động một chút thôi, dạo cảm giác cứ uể oải, vận động cho tỉnh táo.”
Câu thì hợp lý, nhưng thực tế là dù vận động kiểu chính quy, thì mỗi ngày bọn họ vẫn hoạt động nhiều .
Cố Cẩn Hành xua tay, kháng cự:
“Thôi, tham gia . thấy vận động đủ .”
Tiêu Dã khó hiểu:
“Ơ , câu đó còn hợp với với Bùi, chứ thì nó sai sai đó?”
Cố Cẩn Hành đẩy gọng kính, tỉnh bơ :
“ so với hai .”
Chưa tới hôm qua chặt cây, mới nãy cưa gỗ cửa cũng mệt thấy rõ . Bình thường vận động nhẹ còn ba là hết mức, từ khi tận thế đến giờ thì vận động mỗi ngày tăng rõ rệt.
Bùi Dữ liếc sang Tiểu Miêu đang mải chơi game, đề xuất:
“Mới ăn xong mà vận động liền thì hợp. Hay là chơi trò gì đó, ai cũng tham gia ?”
Tiêu Dã lập tức hưởng ứng:
“Được đó! Vậy chơi trò gì?”
Bùi Dữ lục lọi trong gian đồ vật:
“… Ừm… Hình như mang theo mấy thứ giải trí.”
Cố Cẩn Hành đoán , bật :
“ cũng nghĩ thế.”
iPad của ngoài phim hoạt hình Tom & Jerry với một game bắt cá thì giờ thêm mỗi trò Anipop là mới nhất, là tải cho Tiểu Miêu. Anh đoán chắc di động của Bùi Dữ app tin tức hoặc mấy phần mềm công việc linh tinh.
Thực Bùi Dữ lúc nào cũng bận. Đến nỗi sinh hoạt cá nhân chỉ còn thể hình và thỉnh thoảng tụ tập bạn bè. Phần lớn thời gian đều việc. Ngoài mấy xã giao gặp đối tác, gần như thời gian ngoài. Có khi còn bay bay về liên tục trong năm.
Cố Cẩn Hành trở thành kiểu trợ lý năng cũng một phần vì theo kịp cường độ việc khủng khiếp đó.
Có ông sếp cuồng công việc như , cố gắng thì giữ việc?
Tiêu Dã suy nghĩ :
“Hay chơi trò thêm chữ ? Mỗi thêm ít nhất hai từ câu .”
Cố Cẩn Hành thắc mắc:
“Thêm chữ là chơi kiểu gì?”
Tiêu Dã giải thích:
“Ví dụ câu ‘Đi chơi’, tới lượt thì ‘Cùng bạn chơi’, cứ thêm chữ mà vẫn trôi chảy. Trong 5 giây đáp .”
Cố Cẩn Hành gật đầu:
“Hiểu .”
Bùi Dữ hỏi:
“Vậy thua phạt ?”
Tiêu Dã nghĩ nghĩ:
“Hay để Tiểu Miêu nghĩ hình phạt?”
Tiểu Miêu từ lúc thấy trò chơi thì gập iPad , tới đoạn chọn hình phạt thì cực kỳ phấn khởi.
Ôn Xu giơ tay lên, vui vẻ :
“Hình phạt là… ăn trái cây!”
Tiểu Miêu rõ trò chậm nhất nhóm, nên kiểu gì cũng thua.
mà… thua là ăn trái cây? Chẳng đây là phần thưởng dành riêng cho cô ?
Bùi Dữ ý định của cô bé, khẽ gõ lên đầu cô một cái:
“Ranh mãnh quá. Trời lạnh thế , ăn trái cây lạnh lắm.”
Ôn Xu chớp chớp mắt:
“Thì mới gọi là hình phạt chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-109-day-la-phan-thuong-danh-cho-tieu-mieu.html.]
Bùi Dữ liếc đống lửa còn cháy bên cạnh, bất đắc dĩ :
“Thôi , em.”
“Ok!” Tiêu Dã xoa tay hứng khởi, “Vậy bắt đầu nhé. Câu đầu là ‘Ăn trái cây’. Ai tiếp nào?”
Cố Cẩn Hành:
“Cứ theo vòng . ‘Cùng ăn trái cây’.”
Đề dễ, Ôn Xu cần suy nghĩ:
“Chúng cùng ăn trái cây!”
Bùi Dữ:
“Chúng cùng ngoại ô mở tiệc trái cây.”
Ôn Xu cau mày, cúi đầu đếm đếm ngón tay:
“Anh thêm tới năm từ luôn đó.”
Bùi Dữ xoa đầu cô:
“Miễn là thêm từ, ít nhất hai chữ là .”
Không thì đến bao giờ mới hết ?
Tiêu Dã tiếp lời:
“Chúng tụ họp lái xe ngoại ô mở tiệc trái cây!”
Cố Cẩn Hành suy tư hai giây:
“Chúng tụ họp lái xe ngoại ô mở tiệc trái cây siêu to khổng lồ.”
Tới lượt Tiểu Miêu, cô câu dài dằng dặc thì đơ luôn, theo bản năng sang Bùi Dữ.
Bùi Dữ chuẩn sẵn, lấy một quả quýt từ gian, đặt lên lửa nướng.
Tiêu Dã hào hứng đếm ngược:
“5… 4… 3…”
Ôn Xu cuống lên, liền lặp y nguyên câu của Cố Cẩn Hành.
Cố Cẩn Hành bật :
“Xu Xu, em thêm chữ nào cả.”
Tiêu Dã reo lên:
“Thua ! Ăn trái cây!”
Ban đầu Tiểu Miêu còn sốt ruột, nhưng đến ba từ “ăn trái cây” là lòng vui vẻ hẳn, còn mong chờ nữa.
Bùi Dữ cô theo kịp, nên quả quýt nướng cũng chín, bóc vỏ đưa cho cô:
“Ăn .”
Quýt nướng cũng bí quyết riêng. Có nướng xong ăn thấy đắng, thì ngọt lịm luôn.
Ôn Xu đầu quýt thể nướng ăn, thử một miếng thì thấy ngon phết.
Cô còn chia mỗi một múi nhỏ.
Tiêu Dã ăn vài miếng :
“Tiểu Miêu đúng là thông minh, trò với em chẳng là phần thưởng còn gì!”
Sau vòng đầu tiên kinh nghiệm, tốc độ phản ứng của đều nhanh hơn, riêng Tiểu Miêu vẫn theo kịp, ăn một bụng trái cây.
Thấy cô ăn nhiều, Bùi Dữ cố tình thua vài để nhường phần. Hai còn cũng theo. Kết quả là đến cuối cùng, cô chẳng ăn thêm miếng nào, mặt xị xuống vì hụt hẫng.
Chơi hơn tiếng, Ôn Xu mệt nên cả nhóm giải tán về ngủ trưa.
Hôm nay dậy sớm, ai cũng thiếu ngủ, Tiểu Bình Quả còn gật gù mãi.
Mưa rơi tí tách, cũng vui tai, nhưng với Tiểu Miêu thành âm thanh ru ngủ cực mạnh.
Trời lạnh thế , Ôn Xu rúc lòng Bùi Dữ ngủ, trùm hai lớp chăn, bên cạnh còn máy sưởi, thoải mái đến mức thể lỳ cả ngày.
Khi bọn họ đang ngủ bù, trong căn cứ xảy chuyện lớn.
Thai phụ duy nhất trong căn cứ giữ con vì thời tiết quá lạnh. Hơn nữa còn mất m.á.u nhiều, cứu kịp. Lại thêm hai hôn mê, mà ba đội ngoài từ đến giờ vẫn trở về, khiến bầu khí trong căn cứ trở nên cực kỳ căng thẳng và nặng nề.
lúc đó, cổng căn cứ xuất hiện một nhóm mới. Ai cũng vác theo balo leo núi cực to, trông đầy ắp vật tư.
Khi nhóm lọt tầm mắt canh cổng khu dân cư, lập tức gửi thông báo cho Cố Dư và các lãnh đạo khác.
Cố Dư lúc đó đang họp khẩn với , gần như nhận tin cùng lúc.
Chu Hạo cảnh giác :
“Lúc bên ngoài đến hả? Hơn nữa là đàn ông khỏe mạnh, còn mang theo đồ đạc nữa... Sao cứ cảm thấy bọn họ ý đồ gì đó nhỉ?”