Ôn Xu ôm iPad, răng rắc mấy tiếng, chụp vài bức ảnh.
Cố Cẩn Hành :
“Xu Xu thể gửi cho mấy tấm ảnh ?”
Ôn Xu gật đầu, đưa iPad cho Bùi Dữ, nhỏ giọng :
“Giúp Miêu Miêu gửi ảnh .”
Chiếc iPad vốn chỉ để Tiểu Miêu chơi game, tài khoản mạng xã hội nào, Bùi Dữ đăng nhập tài khoản của mới thể gửi ảnh cho Cố Cẩn Hành.
Lúc bọn họ đang trò chuyện, Tiêu Dã ghế lướt điện thoại tin tức. Ban đầu thoải mái, nhưng thấy gì đó liền lập tức thẳng dậy.
Tiêu Dã :
“Ủa, ở phía Nam đang lũ lụt, bảo cá trong biển bơi cả lên bờ!”
Bọn họ ban đầu còn định về phía Nam để gia nhập căn cứ ở đó, may mà . cá từ biển bơi lên bờ thì đúng là kỳ lạ thật, chuyện mà thành sự thật thì khủng khiếp quá.
Nghe thấy , Cố Cẩn Hành liền lưu mấy tấm ảnh Tiểu Bình Quả , đó mới mở điện thoại kiểm tra tin tức từ phía chính phủ.
Tuy nhiên kênh chính thức thấy gì liên quan, chỉ tin tức khu vực phía Nam đang mưa to liên tục, nhưng tình hình đến mức nghiêm trọng. Căn cứ phòng khá , gì đáng lo.
Cố Cẩn Hành vèo vèo, :
“Chuyện lớn như mà chẳng thấy tấm ảnh nào? Toàn cá lên bờ, mà bằng chứng?”
Tiêu Dã đáp:
“Có ảnh chứ! Một con cá siêu to luôn!”
“Siêu to á?” Ôn Xu và Tiểu Bình Quả đều . Tai Tiểu Bình Quả còn rung rung.
Ôn Xu tò mò hỏi:
“To đến cỡ nào cơ?”
Tiêu Dã khoa tay:
“To hơn cả hai bé Tiểu Bình Quả cộng !”
Mắt Ôn Xu trợn tròn, sang Bùi Dữ chỉ Tiểu Bình Quả:
“Tiểu Bình Quả xem ảnh!”
Bùi Dữ: “…”
Anh bật Tiểu Bình Quả chẳng hiểu chuyện gì, đó cũng mở điện thoại tra thử. chẳng thấy ảnh nào cả.
Cố Cẩn Hành cũng tìm thấy:
“Sao thấy gì hết ? Gửi ảnh qua đây xem .”
Tiêu Dã vuốt vuốt màn hình:
“Lúc nãy còn thấy mà, nhưng lưu , để lướt xem.”
Cậu kéo lên lướt từng tin một, nhưng tìm mãi vẫn .
Tiêu Dã bắt đầu nghi ngờ bản :
“Không tìm thấy… nhưng rõ ràng lúc nãy thấy mà! mà lừa thì chó!”
Cố Cẩn Hành liền tiếp:
“Tiêu Cẩu.”
Tiêu Dã: “!”
Cậu tin luôn! Ảnh đó biến mất ? Dù kiểm duyệt thì tốc độ cũng nhanh quá!
Bùi Dữ liếc Cố Cẩn Hành, phần bất ngờ. Biết Cố Cẩn Hành là điềm tĩnh, mà ở với Tiêu Dã một thời gian cũng “nhiễm” theo, chuyện vui vẻ hẳn lên.
Bùi Dữ nhẹ giọng :
“Không tìm thì thôi.”
Kiếp trải qua chuyện tương tự, là ảnh thật, chỉ là thể xoá mất .
Tính thì thời điểm căn cứ phía Nam chuẩn dời lên trung tâm cũng còn xa nữa.
Không tìm ảnh khiến Tiêu Dã tụt mood. Còn Tiểu Miêu thì cực kỳ thất vọng vì xem cá to.
Ôn Xu tựa Bùi Dữ, ánh mắt đầy mong chờ màn hình điện thoại :
“Không còn ảnh nào ?”
Bùi Dữ xoa đầu cô:
“Không tìm thấy. Lúc nào sẽ cho Xu Xu xem đầu tiên. Trời mưa , Xu Xu ăn gì nào?”
Nghe tới đồ ăn, Tiểu Miêu lập tức quên luôn con cá siêu to , nuốt nước miếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-108-tieu-mieu-cuc-ky-kinh-ngac.html.]
“Ăn bò cuốn !”
Bò cuốn kiểu cay tê, cuộn thêm sốt mè, nóng hổi ăn một miếng là mê luôn.
Còn phần Tiểu Bình Quả thì là gà ức và tôm hấp riêng, để gần máy sưởi, bé bắt đầu ăn .
Lúc ăn cơm, gần như Ôn Xu cần tự gắp đồ, Bùi Dữ lo hết, gắp sẵn để chén cho cô.
Mọi ăn trò chuyện rôm rả, thì điện thoại của cả nhóm đồng loạt reo lên, khiến ai cũng dừng xem.
Ôn Xu ghé sát Bùi Dữ xem thử, thấy màn hình là một nhóm chat, trong đó nhiều lời chào mừng.
Bùi Dữ :
“Là nhóm liên lạc của căn cứ.”
Nhóm đang điều tra tình trạng bệnh nhân, mười thì đến bảy phát bệnh, còn hôn mê.
Cố Cẩn Hành xem lướt qua thông báo và tin nhắn trong nhóm:
“Tự nhiên thêm tụi nhóm luôn hả?”
Tiêu Dã:
“Cũng mà, gì xảy ở căn cứ thì ngay.”
Mọi xem một chút tiếp tục ăn cơm.
Bùi Dữ lấy thêm một chiếc điện thoại mới từ trong gian , cài đặt xong thì đưa cho Ôn Xu:
“Từ giờ cái là của Xu Xu. Ra ngoài nhớ mang theo, để gì còn liên lạc với .”
Ôn Xu suy nghĩ một lúc:
“Có game ?”
Bùi Dữ :
“Chưa . Mai tải cho. chụp ảnh .”
Ôn Xu hứng thú lắm, chui lòng :
“Vậy giữ hộ Miêu Miêu .”
Miêu Miêu ăn xong còn đang định chơi tiếp game iPad cơ mà.
Bình thường Tiểu Miêu lúc nào cũng ở bên Bùi Dữ và , nên điện thoại cũng chẳng mấy khi dùng đến.
Sau khi ăn trưa, cả nhóm việc gì nên cùng nghỉ sofa.
Bên ngoài trời vẫn mưa lúc lớn lúc nhỏ, sấm sét, chớp, nhưng mưa mãi dứt. Nhìn qua cửa sổ thấy trời đen kịt, vẻ cơn mưa còn lâu mới dứt.
Bùi Dữ ăn xong, ấm áp. Ôn Xu tay lạnh nên nắm tay sưởi.
Bùi Dữ nắm tay cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa:
“Sao ăn xong mà tay vẫn lạnh ?”
Tiểu Miêu ngơ ngác lắc đầu:
“Không nữa.”
Hôm nay Ôn Xu mặc đồ kín mít, là vải bông xù xì, như một cục bánh bao, nhéo thử luôn.
Bùi Dữ sưởi tay cho cô một lúc, tay cô mới ấm lên, liền chạy chơi tiếp game.
iPad lạnh mát, chạm lạnh tay ngay.
Cố Cẩn Hành ôm gối ôm trong lòng, dựa sofa:
“Trần Thanh bây giờ nên trồng rau. Đồ ăn trồng trong căn cứ c.h.ế.t hết một đêm lạnh đột ngột.”
Tiêu Dã:
“Ác thật… cây tiến hoá thể sống bốn mùa ?”
Bùi Dữ ném cho cái gối:
“Một đêm chuyển sang mùa đông, đến cây tiến hoá cũng chịu nổi nhiệt độ đổi đột ngột.”
Kiếp cũng tình huống tương tự. Không chỉ cây c.h.ế.t, mà cả động vật tiến hoá và con cũng ảnh hưởng nặng, chỉ zombie là vẫn sống nhăn, trừ khi nổ đầu thì mới c.h.ế.t hẳn.
Bọn họ sống sót là vì hệ thống sưởi ấm của căn cứ kịp thời, nếu cũng thể c.h.ế.t vì lạnh.
Hiện tại những hôn mê ở căn cứ Ăn No chủ yếu là bình thường và nhóm yếu thế, từ đầu thích nghi với tận thế, dị năng, nên mỗi t.h.ả.m hoạ là họ loại đầu tiên.
bản năng sinh tồn của con mạnh, ai vượt qua sẽ dần trở nên mạnh mẽ.
Tiêu Dã ngáp một cái, đặt gối lên đùi, xoay xoay vai:
“Không trồng rau nữa thì… gì đó cho bớt buồn chán ?”