Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 107: Tiểu Miêu Phát Kẹo

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Dữ vốn nghĩ Tiểu Miêu thiếu với , dù món quà là để trả ân tình từ phía , cũng sẽ cô khó xử.

Anh mang túi quà về, tiện thể tạo cho đối phương một lối thoát êm .

Bùi Dữ :

“Cảm ơn ý của cô, nhưng tụi còn đủ đồ dự trữ, cần lo. Món quà cô cứ mang về thì hơn.”

Anh nhận, Ôn Xu dù thèm mấy món ăn trong túi cũng mở miệng xin.

Tiểu Miêu sợ ánh mắt lộ quá rõ, dứt khoát cúi đầu nghịch ngón tay.

Cố Dư nhướng mày:

“Cho Ôn Xu thôi, đồ cũng gì đáng kể. Là đồ riêng của , thích ăn mấy thứ đó. Với , Ôn Xu hợp mắt .”

Mọi vẫn còn cảnh giác với Cố Dư, nhưng cô cũng ít tỏ thiện ý, từ quà mừng ngày đầu tiên gặp cho đến hai rương váy áo dành cho Ôn Xu, bọn họ cũng nhận .

Nếu thì cũng chẳng ngại thêm ít đồ ăn vặt.

Tuy nhiên, nhận hoài đồ khác cũng .

Bùi Dữ “đợi chút”, đặt túi lòng Ôn Xu, đó phòng lấy đồ.

Thật phòng chỉ là để che mắt thôi, vì bộ đồ tiếp tế đều trong gian trữ đồ của .

Ban đầu Tiểu Miêu chuẩn tâm lý là nhận túi đó, nên cũng quá mong đợi. khi Bùi Dữ đặt túi lòng cô…

Cô bối rối là nên nhận từ chối.

Ôn Xu do dự túi, ngẩng đầu Cố Dư.

Cố Dư thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô thì ngứa tay lên véo má Ôn Xu. Nhìn chắc mềm như bông, trắng nõn như đậu hũ.

Tận thế , cô vẫn từng thấy ai trắng trẻo tinh xảo như Ôn Xu.

Tiểu Miêu còn do dự lâu thì Bùi Dữ bước , tay xách theo một túi rác màu đen, bên trong là nửa túi gạo.

Thấy Bùi Dữ cầm túi đó, Ôn Xu hiểu là đồng ý nhận quà giúp cô, liền ôm túi, mỉm với Cố Dư.

Bùi Dữ :

“Không đợt mưa còn kéo dài bao lâu, chút đồ bọn xin gửi cho căn cứ, hy vọng giúp phần nào.”

Túi màu đen, là túi rác, từ ngoài thì đoán bên trong là gì.

Cố Dư vui vẻ nhận lấy:

“Vậy đây.”

mỉm với Ôn Xu:

“Bye bye.”

Ôn Xu ôm túi cô đưa, giơ tay vẫy chào:

“Tạm biệt ~”

Lúc nãy iPad thu , Bùi Dữ bảo cô đeo găng tay . Đôi găng hình móng mèo, hồng trắng xen , đáng yêu hết sức.

Cố Dư , họ đóng cửa kỹ , sắp xếp đồ đạc tiếp tục công việc dở dang.

Ôn Xu xuống sofa, bắt đầu lục túi của Cố Dư.

Toàn là đồ khiến Tiểu Miêu tò mò, một hộp bánh ngọt, hai hũ mứt và một bịch khoai tây lát.

Ôn Xu "oa" lên một tiếng, cầm hai hũ mứt lên xem. Một là vị đào vàng, một là vị việt quất.

Cô thấy màu của hũ việt quất hơn, tím pha hồng, rực rỡ và tươi sáng.

Tiêu Dã qua, chút kinh ngạc:

“Cô Cố Dư vẻ đối xử với Tiểu Miêu ghê. Đồ cô đưa là gì ?”

Cố Cẩn Hành cũng thấy khó hiểu:

“Cô đối với Xu Xu thật. Cảm giác đến cũng là vì Xu Xu.”

Tiểu Miêu thì bình tĩnh, tuy ai cũng cô kết thêm bạn, nhưng rõ ràng Cố Dư là mưu tính. Nếu thật sự cô ý , mười Tiểu Miêu cũng đủ để đấu .

Cố Cẩn Hành :

“Chỉ cần để hai họ tiếp xúc riêng, chắc vẫn .”

Bùi Dữ cũng nghĩ , bước tới giúp Ôn Xu mở nắp hũ mứt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-107-tieu-mieu-phat-keo.html.]

“Tiểu Miêu, đấy?”

Tiểu Miêu gật đầu nghiêm túc, lặp :

“Đối xử với Xu Xu !”

Bùi Dữ gõ nhẹ lên đầu cô:

“... Là câu cơ mà.”

Ôn Xu chớp chớp mắt:

“À.”

Cô mở hộp bánh , bên trong bốn gói nhỏ:

“Mỗi một cái… Chocolate Tiểu Bình Quả ăn.”

Cô đếm một nữa, chắc chắn bốn cái, chia cho .

Bình thường họ phát đồ cho Tiểu Miêu, cô phát , cảm giác lạ.

Họ mất cả buổi sáng để lắp xong cửa gỗ. Vật liệu còn dư một ít, dùng nhóm lửa thì phí nên cả nhóm bàn xem nên thêm gì khác.

Bùi Dữ nghĩ một lúc:

“Làm vài cái chén đũa . Không cần nhiều, để tiếp khách là .”

Làm xong thì cần cất gian trữ đồ, để luôn ở trong nhà.

Cố Cẩn Hành gật đầu:

“Được đấy. Làm thêm vài cái ly cũng , nhưng công cụ ít, chỉ cần xong đừng dễ vỡ gây thương tích là .”

Cả nhóm lên kế hoạch lắm, nhưng quá tự tin tay nghề.

Cuối cùng, cái nào hồn cả, đành lấy hết mảnh gỗ đó nhóm lửa.

Cả buổi sáng bận rộn, ai cũng đói. Cả nhóm nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn nấu ăn.

Thấy xong việc, Ôn Xu đến chỗ Bùi Dữ, nắm tay dắt .

Bùi Dữ :

“Trưa nay ăn lẩu nhé.”

Lẩu tiện lắm, ăn gì bỏ nấy, ăn nhiều bỏ nhiều.

Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã còn kịp phản ứng thì Tiểu Miêu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Ôn Xu l.i.ế.m môi, đôi mắt long lanh:

“Bùi Dữ, em ăn cay!”

Mùa đông ăn cay sẽ ấm hơn, nhưng cần quá cay.

Bùi Dữ gật đầu:

“Được, chọn nước lẩu cay một chút. Nếu đủ, để em tự pha nước chấm.”

Anh nhiều nguyên liệu trong gian, chuyện ăn uống đáng lo.

Lúc Tiêu Dã đang nhóm lửa, khói bốc lên, cần đợi thêm chút nữa. Cố Cẩn Hành bê nồi tới mặt Ôn Xu để cô đổ nước , còn Bùi Dữ thì lấy đồ ăn từ gian , bày lên bàn.

Mùa đông nước lâu sôi, cả nhóm quanh bếp chờ, chơi điện thoại, thì lo pha nước chấm.

Ôn Xu ăn lẩu thích chấm sốt vừng, Bùi Dữ rõ nên tự tay pha cho cô.

Cố Cẩn Hành sang phòng bên ôm Tiểu Bình Quả qua. Cả buổi sáng thấy nó, trong phòng nước uống vơi một ít, đồ hộp chỉ ăn nửa, chắc là ngủ cả buổi.

Tiểu Bình Quả phòng là nhảy khỏi tay Cố Cẩn Hành, chạy thẳng tới lòng Ôn Xu, tự động cuộn tròn , cái đuôi xù đặt lên mu bàn tay cô.

Ôn Xu vuốt ve cái đuôi, ngạc nhiên reo lên:

“Tiểu Bình Quả mặc đồ mới nè!”

Đồ mới màu vàng, in hình vịt hoạt hình đáng yêu.

Tiểu Bình Quả lười biếng lim dim mắt:

“Meooo~…”

Ôn Xu nghĩ nghĩ, xin Bùi Dữ một dải ruy băng vàng nhạt, tỉ mỉ buộc lên giữa đuôi của Tiểu Bình Quả.

Cái nơ con bướm tuy lệch, nhưng Tiểu Miêu cực kỳ thích. Màu khiến Tiểu Bình Quả trông còn ngọt ngào hơn nữa.

 

Loading...