Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 106: Bị Đóng Băng Mà Vẫn Chưa Ai Phát Hiện

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa mở trò chơi, âm thanh vui nhộn vang lên khiến căn phòng bỗng sinh động hẳn.

Mỗi khi Tiểu Miêu tập trung thứ gì đó, cô khó phân tâm bởi những chuyện khác. Vì thế, Bùi Dữ cũng quá lo lắng cô sẽ chạy lung tung.

Tiêu Dã cảnh tượng mặt, lẩm bẩm, “Chuyện khác gì dỗ con nít ?”

mà, con từ tới nay chẳng vẫn coi mèo là con nít để chăm ?

Cố Cẩn Hành đẩy gọng kính, nhẹ giọng đáp, “Cũng khác chút đấy.”

Nuôi vợ với nuôi con mà giống .

Bùi Dữ, con sói độc nhiều năm nay bỗng như ngộ điều gì đó, trong lòng luôn cảm giác như quả b.o.m sắp phát nổ... May mà yêu thương Tiểu Miêu thật lòng, nếu còn lo cho cả cô nữa.

Sau khi sắp xếp thỏa cho Tiểu Miêu, Bùi Dữ cũng bắt tay việc cưa gỗ.

Thời điểm mà cưa gỗ đúng là phiền hà, nhưng may họ đang ở tầng 18, bên ngoài đang mưa to. Trong tòa nhà ngoài nhóm họ thì những sống sót khác đều tụ ở tầng hai để sưởi ấm.

Chỉ cần gỗ, việc dựng một cánh cửa đối với họ khó. Tuy nhiên vì gỗ là loại đầu thừa đuôi thẹo ghép với nên xí.

---

Tầng một

Chu Hạo đang kiểm kê vật tư, mặt mày nhăn nhó:

“Vật tư hiện giờ ưu tiên cho trẻ em và phụ nữ mang thai, mấy khác thì phục. Hơn nữa hàng hóa cũng chẳng đủ, cử ngoài tìm thêm. Chậm chút nữa thì mấy căn cứ của hai đám cướp cướp sạch .”

Trần Thanh chuyển đống gỗ , mặt mũi khó chịu:

“Đội ba vẫn về, bên ngoài mưa lớn, nhiệt độ cứ giảm liên tục, ngoài bây giờ coi như về. tán thành.”

Chu Hạo bóp trán, lạnh giọng :

“Giờ chỉ còn cách cố chịu đựng. Vật tư của căn cứ chỉ nhiêu đó, thì hơn hai ngàn. Mưa mà còn tiếp tục thế , đừng đến thiếu quần áo chống lạnh, đến đồ ăn nước uống cũng đủ giữ mạng.”

Trần Thanh gắt:

“Thà ngoài c.h.ế.t cho .”

Lúc Cố Dư lạnh lùng lên tiếng khi xem danh sách vật tư:

“Than phiền cũng vô ích, ai chịu thì sống, chịu thì căn cứ buộc bỏ xử lý. Tạm thời cứ chờ xem mưa kéo dài tới , căn cứ từ giờ sẽ cung cấp đồ ăn và nước uống nữa.”

Cả Trần Thanh và Chu Hạo đều sững sờ.

Chu Hạo cau mày:

“Không phát đồ ăn?”

Cố Dư :

“Họ chẳng ai cũng tích trữ đồ ? Nếu các lấy phần của chia cho khác thì cản. nếu dám đụng tới vật tư của căn cứ mà đồng ý, sẽ bắt các trả hết.”

Trần Thanh thở dài:

“Cũng đúng. Cứ để họ ăn hết phần . Nếu giờ lấy đồ của căn cứ phát , đến khi ăn hết đồ riêng , qua trộm vật tư, lúc đó mới thật sự rối.”

Tới lúc đó, ai đói c.h.ế.t thì kệ họ.

Chu Hạo thêm gì, chỉ thở dài cơn mưa ngoài cửa sổ.

Chợt nhớ tới nhóm của Bùi Dữ, hỏi:

“Mấy dị năng mới tới xuống ? Họ ở đó định chịu đựng kiểu gì?”

Trần Thanh đáp:

gửi tin hỏi , họ đủ đồ dùng, cần xuống chia sẻ tài nguyên.”

Chu Hạo nghi ngờ:

“Đủ dùng? Hôm họ tới mang theo gì nhiều. Hôm qua cũng chỉ ngoài cưa gỗ. Không chừng đông cứng ai cũng nên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-106-bi-dong-bang-ma-van-chua-ai-phat-hien.html.]

“Cái đó…” Trần Thanh do dự, “Không đến mức đó .”

Nhóm của Bùi Dữ đáng tin. Nhìn vẻ ngoài cũng thấy họ là năng lực, chẳng cần thiết dối gì.

Cố Dư nhướng mày, tiện tay nhét danh sách tay Trần Thanh:

“Ok, hai lo tiếp . lên xem thử tình hình.”

Chu Hạo vội kêu:

“Ê! Phải là mới đúng chứ!”

Cố Dư ngoảnh , chỉ đáp:

đầu ở đây, chẳng hợp lý hơn ? Đừng đùa.”

Thật lên đó xem Ôn Xu thế nào từ lâu, chỉ là tìm lý do chính đáng.

còn nhớ lúc trong chia đồ, từng lấy một hộp bánh kẹo phủ chocolate, ngọt lịm, hợp với kiểu con gái đáng yêu như Ôn Xu.

---

Lúc , Ôn Xu vẫn sắp nhận một món quà ngọt ngào. Cô đang tập trung chơi game, cảm giác vượt qua từng màn chơi khiến cô cực kỳ hứng thú.

Khi Cố Dư lên đến nơi, nhóm Bùi Dữ tắt máy cưa, đang ghép gỗ với . Trong phòng chỉ còn tiếng nhạc phát từ iPad.

Khi tiếng gõ cửa, Bùi Dữ lập tức cất bộ đồ đạc gian, bao gồm cả máy sưởi và iPad của Tiểu Miêu đang sofa.

Trong phòng chỉ còn vài thanh gỗ, mảnh vụn, hai cái rìu, và một ít vật tư do căn cứ cấp phát. Cả bàn nhỏ và ghế gỗ cũng đơn sơ, bàn còn một cây nến đang cháy leo lét.

Tiêu Dã hạ giọng:

“Gõ cửa bên phòng đối diện, chắc là Trần Thanh.”

Trong căn cứ , họ quen chỉ vài , nhất vẫn là Trần Thanh. Việc Trần Thanh lên kiểm tra tình hình cũng hợp lý.

Tiêu Dã phủi bụi gỗ nhanh chóng mở cửa:

“Để xem.”

Vừa mở cửa, thứ đầu tiên thấy là bóng dáng một cô gái.

Anh sững vì cảm giác quen quen. Khi còn đang nhớ thì Cố Dư .

Cố Cẩn Hành cũng ở cửa, qua khe hở giữa hai thể thấy Bùi Dữ đang nghiêng xuống, hình như đang gì đó với Ôn Xu.

Cố Dư thu ánh , mỉm :

sợ các đang ngủ, gõ cửa mà đ.á.n.h thức thì ngại lắm.”

Cố Cẩn Hành bước lên một bước, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Dã , :

“Mới rét tỉnh dậy nên tranh thủ việc luôn. Mời chứ? Ở căn cứ cả chứ?”

Anh cố gắng lùi trong để nhường chỗ, nhưng Tiêu Dã to xác cứ chặn cửa. Cuối cùng dùng cùi chỏ huých nhẹ một cái.

Tiêu Dã chau mày, tay ôm chỗ đụng, uất ức.

[Nếu mấy đến gây chuyện thì như mới khí thế chứ!!!]

Cố Dư liếc qua quần áo của cả nhóm, xác định họ thật sự sống . Với điều kiện hiện tại của căn cứ, ngoài việc cho họ chỗ ở định thì đúng là hỗ trợ gì thêm.

cũng thông minh hỏi nguồn gốc đống quần áo từ . Bởi đôi khi quá nhiều sẽ chỉ khiến đầu "treo lơ lửng một cây dao", cẩn thận là bay đầu lúc nào chẳng .

Cố Dư:

chỉ lên xác nhận tình hình thôi. Thấy vẫn khỏe mạnh là yên tâm . Đây là quà cho Ôn Xu.”

đưa túi đồ trong tay cho Bùi Dữ. Trong đó một hộp bánh chocolate và vài thứ linh tinh như khoai lát, mứt trái cây…

Đối với nhóm Bùi Dữ, món quà gì đáng giá. trong cảnh hiện tại, nó vô cùng quý giá. Đến mức nếu dùng nó để đổi lấy một mạng , chắc cũng chấp nhận.

 

Loading...