Lúc đang là mùa đông, nguồn cung vật tư cực kỳ thiếu thốn, một cái chăn dùng chung cho ba bốn . trong thời tiết lạnh thế , một cái chăn chẳng đủ để giữ ấm chút nào.
Cố Dư : “Gọi tập hợp , chúng đốt lửa sưởi. Vật tư mùa đông phân phối về, cứ chia theo hộ mà nhận.”
Trần Thanh đáp: “Rõ!”
Cố Dư như nhớ điều gì, gọi : “Đừng gọi nhóm của Ôn Xu, chỉ cần nhắn tin báo tình hình là . Nếu trong vòng nửa tiếng ai trả lời thì mới đến gọi.”
Nhóm đó giống các dị năng giả khác.
Cố Dư rõ vì , nhưng trong lòng cô chắc chắn, bọn họ chắc chắn cách để vượt qua đợt rét .
Trần Thanh do dự một chút nhưng vẫn gật đầu, gõ cửa từng nhà báo tin, soạn tin nhắn gửi cho Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành.
Tín hiệu vẫn kém vì thời tiết , mất đến hai ba phút tin nhắn mới gửi .
Anh cứ thấp thỏm kiểm tra điện thoại liên tục. Cuối cùng, sáu phút cũng nhận tin trả lời.
Chỉ một câu: Không cần viện trợ. Vật tư đủ dùng.
Trần Thanh ngạc nhiên nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu tự lo cho thì dù là cậy mạnh gì nữa, cũng cần căn cứ lo lắng. Mọi hậu quả họ đều sẵn sàng gánh chịu.
Tài nguyên của căn cứ cũng thể ưu tiên cho những sống sót còn .
Khi nhiệt độ bất ngờ giảm sâu, bên Bùi Dữ cũng tỉnh từ sớm .
Bị lạnh đến tỉnh.
Ôn Xu còn kịp mở mắt ôm dậy, mặc cho một bộ đồ ngủ lông dày cộp, áo khoác phao dài trắng muốt, mũ lông, bao tay, tất dày, khăn quàng cổ… Nói chung Bùi Dữ nghĩ gì là mặc hết lên cô.
Dù , Ôn Xu vẫn cảm thấy lạnh.
Bùi Dữ nhanh chóng mặc đồ xong, : “Xu Xu, ngoài phát chăn và quần áo cho .”
Ôn Xu còn tỉnh hẳn, rúc trong chăn, nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, chỉ gật đầu khe khẽ.
Nhiệt độ giảm đột ngột thế nguy hiểm, dễ sinh bệnh nếu kịp giữ ấm.
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đang trong phòng khách, run cầm cập, trông vô cùng t.h.ả.m hại.
Bùi Dữ mang quần áo phát cho họ.
Tiêu Dã mặc run run: “Bảo sáng nay với Ôn Xu bảo trời lạnh, hóa là thật đấy!”
Vừa , hàm răng va lạch cạch.
Cố Cẩn Hành lạnh đến độ đầu óc đơ, mất mấy giây mới lên tiếng: “ cũng ngờ là thời tiết thể chuyển đông ngay trong một giây.”
Thật là quá đáng sợ.
Sau khi họ mặc xong, Bùi Dữ từng phòng sắp xếp đồ dùng.
Mỗi phòng đều chuẩn bốn cái chăn dày, hai tấm t.h.ả.m lông, bốn bộ đồ ngủ bằng lông, dép bông, bao tay, tất, khăn quàng cổ… Tất cả đều xếp gọn trong rương đựng đồ. Mỗi còn riêng một rương quần áo, riêng đồ mùa đông chiếm hết chỗ. Phía Tiêu Dã ba rương, Cố Cẩn Hành năm rương, trong đó một cái là đồ của bé Tiểu Bình Quả.
Trong gian còn cả máy sưởi năng lượng mặt trời, mỗi phòng và phòng khách đều trang một máy.
Bùi Dữ dặn: “Chăn cứ trải thoải mái là , hai cái một giường cũng .”
Tiêu Dã bật máy sưởi: “Biết .”
Căn phòng bắt đầu ấm lên một chút, ít cũng lạnh đến mất ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-105-dot-ret-bat-ngo.html.]
Bùi Dữ thấy còn gì cần thêm, bèn phòng ngủ.
Lo cho xong, phòng vẫn sắp xếp gì.
Anh phòng, bật máy sưởi lên cho Tiểu Miêu gần sưởi ấm , còn thì trải giường.
Hai cái chăn dày trải bên , thêm một lớp t.h.ả.m lông, gối cũng bằng loại nhung dày. Rèm cửa đổi sang loại dày và nặng hơn để chắn gió.
Lúc Ôn Xu tỉnh hẳn, cô kéo cái ghế nhỏ máy sưởi, chống cằm chăm chăm, nóng khô nhưng dễ chịu.
Bùi Dữ còn cho cô đôi dép bông hồng nhạt tai thỏ.
Lúc vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến 6 giờ sáng.
Bùi Dữ bế Ôn Xu lên, cảm thấy cô như một quả bóng lông mềm mại: “Muốn ngủ thêm ?”
Ôn Xu lắc đầu, dụi mặt má .
Bùi Dữ , hôn nhẹ cô một cái: “Vậy ngủ nữa, đối diện chẻ củi nhé?”
Ôn Xu gọn vai , mắt long lanh, giọng ngoan ngoãn: “Vâng!”
Phòng khách yên tĩnh, sợ phiền Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành, Bùi Dữ mở cửa nhẹ nhàng hết mức.
Vừa mở thấy hai đang chằm chằm.
Bùi Dữ : “Trùng hợp nhỉ, ngủ ?”
Tiêu Dã xắn tay áo: “Không ngủ , dậy chẻ củi luôn.”
Bùi Dữ đặt Ôn Xu xuống: “Làm nhanh buổi sáng cho xong, chiều tính chuyện trồng rau.”
“Trồng rau hả?” Cố Cẩn Hành gật gù, “Vậy để hỏi Trần Thanh xem căn cứ trồng kiểu gì...”
Với thời tiết thế , trồng cũng là vấn đề lớn.
Bùi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Trong lúc họ chuyện, Ôn Xu vòng quanh Cố Cẩn Hành tìm Tiểu Bình Quả, chỗ lục, chỗ lật.
Cố Cẩn Hành sang thấy, vội nhắc: “Xu Xu, xa cái ly chút nhé, lỡ để ý va thì nguy hiểm.”
Bùi Dữ bật : “Em đang tìm Tiểu Bình Quả đó.”
Tiểu Miêu định giải thích, thấy Bùi Dữ thì mắt cô sáng lên: “ ! Tiểu Bình Quả ?”
Cố Cẩn Hành: “Còn ở phòng bên . Anh để đủ đồ ăn và nước cho nó , đừng lo. Em qua đó chơi với nó ?”
Nghe về phòng đối diện, Ôn Xu lập tức lắc đầu, cụp mắt: “Tiểu Miêu về.”
Bùi Dữ kéo cái sofa gần máy sưởi: “Lại đây, Tiểu Miêu.”
Ôn Xu lon ton chạy tới ôm tay , ngửa đầu với vẻ mặt dễ thương: “Bùi Dữ, giờ gì?”
Cô đội mũ và mặc áo khoác trắng như sữa, đồ ngủ hình mèo đen trắng cực kỳ đáng yêu, như một chiếc bánh kem ngọt ngào. Chiếc khăn quàng đỏ và đôi dép bông hồng nhạt tai thỏ càng khiến cô thêm nổi bật.
Bùi Dữ xoa má cô: “Em đây chơi nhé. Tối qua tải cho Tiểu Miêu một game mới, chơi thử ?”
Đôi mắt Ôn Xu sáng rực, ôm tay nhảy nhót: “Muốn!”
Bùi Dữ đưa iPad cho cô, xoa đầu: “Đáng yêu quá.”
Game mới là dạng giống Anipop, chơi một cần mạng, đến mấy ngàn màn, độ khó tăng dần. Không lo Tiểu Miêu chơi chán.