Mạt Thế! Tiểu Miêu Biến Thành Người, Lão Đại Cưng Như Bảo - Chương 103: Tiêu Dã Dắt Tiểu Miêu Đi Chơi

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:36:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi trong nhóm đều cảm giác về nhiệt độ khác , Bùi Dữ cũng thấy nóng, mệt. Thể chất của và Tiêu Dã hơn Cố Cẩn Hành và Ôn Xu nhiều, thêm cả hai đều mang dị năng nên cơ thể thường ấm hơn bình thường.

Trước tận thế, Cố Cẩn Hành bận rộn, lâu lâu mới thời gian tập luyện, thể so với Bùi Dữ, luôn duy trì thói quen vận động hàng ngày, huống hồ còn thức khuya. Về mặt sức khỏe chắc chắn thể bằng Bùi Dữ và Tiêu Dã.

Họ lên đến tầng 18, cửa đặt hai chiếc vali lớn, chất liệu bán trong suốt, thể lờ mờ thấy màu sắc quần áo bên trong – qua cũng bên trong chất đầy đồ.

Bùi Dữ bế Ôn Xu xuống, thu hai chiếc vali gian chứa đồ, mở cửa. Quay đầu với Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã:

“Lát nữa tắm rửa , xong mới ăn uống gì đó.”

Cố Cẩn Hành gật đầu:

“Ừ, .”

Bùi Dữ chia nửa gỗ mang từ gian để ở căn phòng đối diện. Mỗi khi việc, Ôn Xu sẽ yên bên cửa chờ, đôi mắt to tròn lấp lánh, tò mò quanh căn phòng.

Rất nhanh, Bùi Dữ sắp xếp thỏa, nắm tay Ôn Xu dẫn cô phòng ngủ:

“Anh tắm một chút, Xu Xu chơi iPad ?”

Ôn Xu lắc đầu:

“Em đợi .”

Bùi Dữ bật , giúp cô cởi áo mưa, cất gian. Sau đó cúi xuống tháo đôi giày ướt của cô, lấy khăn lau khô chân:

“Giờ còn thấy lạnh ?”

Tiểu Miêu do dự một chút ngoan ngoãn gật đầu:

“Lạnh.”

Bùi Dữ chạm tay lên trán cô, quan sát sắc mặt, thấy hồng hào, rõ ràng giống ốm.

Anh lấy một chiếc áo khoác mỏng từ gian, khoác lên cho cô:

“Giờ thì ?”

Ôn Xu cong cong mắt, nhẹ:

“Không lạnh nữa.”

Rồi cô đẩy tay , ánh mắt chút lo lắng:

“Anh mau tắm .”

Đi mưa dễ cảm.

Dù Bùi Dữ khỏi sốt, nhưng dị năng của vẫn kịp phục hồi. Mặc dù trong “gói tân binh” tặng tinh hạch, Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành đưa phần của cho . Căn cứ khá hào phóng, mỗi đều tặng 5 viên, Ôn Xu cũng . Bùi Dữ tạm thời mượn dùng , đợi khi thêm sẽ trả họ .

dị năng của cần nhiều tinh hạch để thăng cấp, mười mấy viên cũng chẳng đáng là bao.

Xem một hai ngày tới vẫn ngoài tìm dị chủng nâng cấp.

Lúc Bùi Dữ đang tắm, Tiêu Dã tắm xong và ngoài.

Ôn Xu tiếng động bên ngoài phòng khách, một thấy buồn, liền vén rèm ngó đầu . Cô thấy Tiêu Dã dùng khăn lau tóc, ngân nga hát một bài gì đó, rõ.

Hôm nay tâm trạng của Tiêu Dã thoải mái. Làm việc cả ngày, giờ về nhà nghỉ ngơi nên tinh thần khá .

Anh đang lẩm bẩm một giai điệu rõ tên thì ngẩng đầu thấy cái đầu nhỏ của Ôn Xu thò từ phòng ngủ. Tiêu Dã giật cả , giọng hát lập tức trở nên the thé:

“Trời đất ơi!”

Anh vỗ n.g.ự.c thở dốc:

“C.h.ế.t khiếp, Tiểu Miêu! Lần đừng bất ngờ thò đầu kiểu đó, dọa hết hồn!”

Ôn Xu cũng phản ứng của giật , nhưng xong thấy vui, còn sợ nữa.

Tiêu Dã cô, tò mò hỏi:

“Ở ? Bùi Dữ còn đang tắm ?”

Ôn Xu gật đầu:

“Ừ.”

Tiêu Dã vẫy tay gọi:

“Vậy theo sang phòng bên nhóm lửa nấu ăn nha? Đi chơi một tí!”

Mọi trong nhóm đều dịu dàng với Ôn Xu, thường coi cô như một bé mèo hoặc em gái nhỏ cần bảo vệ. Tiêu Dã cũng thế, nhưng thái độ của thoải mái, phần tự nhiên và tùy tiện hơn so với sự cưng chiều của Bùi Dữ sự quan tâm tỉ mỉ của Cố Cẩn Hành.

Ôn Xu suy nghĩ một lát:

“Phòng đối diện đúng ?”

Tiêu Dã gật đầu:

, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-103-tieu-da-dat-tieu-mieu-di-choi.html.]

Ôn Xu tò mò, liền vén rèm ngoài:

“Miêu Miêu .”

Tiêu Dã lập tức quăng khăn, liếc về phía phòng của Cố Cẩn Hành, hạ giọng:

“Đi lẹ!”

Vì phòng vệ sinh công cộng chỉ một, nên Cố Cẩn Hành nhường cho Tiêu Dã, còn thì tắm trong phòng riêng.

Ôn Xu học theo Tiêu Dã, bước nhẹ nhàng theo sang phòng đối diện.

Tất nhiên, Tiêu Dã để cô động tay động chân gì, phòng dọn ghế cho cô .

“Cứ yên đó, cần gì hết, thôi là !”

Tiểu Miêu vốn ngoan, Tiêu Dã bảo thì ngoan ngoãn . Cô chống cằm nhóm lửa, chuẩn cành khô, lá khô, và bật lửa, mắt sáng rực đầy tò mò.

Cho đến khi ngọn lửa bùng lên, cô vẫn còn hứng thú.

---

Tại phòng khách

Cố Cẩn Hành tắm chậm hơn Tiêu Dã một chút. Mặc quần áo xong , thấy Tiêu Dã trong phòng khách, cũng để ý nhiều, đoán chắc Tiêu Dã đang nhóm lửa.

Anh bếp lấy mì và gia vị, chuẩn sang phòng đối diện thì lúc Bùi Dữ cũng tắm xong .

Bùi Dữ quanh phòng khách, thấy Ôn Xu , cau mày hỏi:

“Có thấy Ôn Xu ?”

Vừa hỏi, trong đầu Cố Cẩn Hành lập tức bật chuông báo động.

C.h.ế.t thật! Tên Tiêu Dã chắc lôi Ôn Xu sang phòng bên thật đấy chứ?

Rõ ràng, chính là như .

Cố Cẩn Hành đỡ trán thở dài:

“Lúc nãy tắm xong… Chắc là con bé theo Tiêu Dã sang phòng đối diện.”

Bùi Dữ: “…”

Hai lập tức mở cửa qua phòng bên. Vừa ngoài cửa, thấy tiếng Ôn Xu ho khan bên trong.

Phòng lúc đang khói mù mịt.

Ban đầu Tiêu Dã dọn ghế cho Ôn Xu , ý nhưng đặt đúng chỗ. Khi nhóm lửa, khói liền bay thẳng về phía cô.

Khói sặc kinh khủng.

Tiêu Dã cuống cuồng, vội đổi chỗ cho Ôn Xu:

“Tiêu tiêu , chắc bọn họ còn tắm xong nhỉ?”

Ôn Xu sặc đến chảy cả nước mắt, giọng uất ức :

“Khó chịu quá…”

Vừa đổi chỗ xong thì cửa phòng mở .

Trời ơi, Tiêu Dã thấy Bùi Dữ và Cố Cẩn Hành cùng lúc ngay cửa, cả hoảng loạn.

Rõ ràng chẳng gì sai, mà cảm giác tội dâng lên ngăn .

Ôn Xu mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, chạy bổ lòng Bùi Dữ:

“Không vui chút nào hết…”

Bùi Dữ dịu dàng lau nước mắt cho cô, đưa cô về ngay, mà dắt cô gần cửa sổ.

Cửa sổ ở đây cửa kính, chỉ che bằng vài tấm ván gỗ, giữa các tấm khe hở – nhỏ, đến mèo cũng chui lọt.

Bùi Dữ xoa má cô:

“Đứng đây một lát sẽ đỡ ngay.”

Hai bên cửa sổ hít thở khí trong lành, tiếng mưa rơi, trông thật đôi.

Tiêu Dã thì ngơ ngác vì mắng, thấy quen. Anh sang Cố Cẩn Hành đầy nghi hoặc.

Cố Cẩn Hành thèm để ý:

“Nhìn cái gì? Nhóm lửa cho tử tế , tối nay ăn mì.”

Tiêu Dã:

“…Ờ.”

 

Loading...