Cố Cẩn Hành đang ăn mì thì suýt nữa sặc khi Tiêu Dã xàm. Anh vỗ một cái gáy :
“Cậu đang linh tinh cái gì đấy!”
Tiêu Dã rụt cổ , trừ, giọng cũng nhăn nhó:
“Được , sai, bậy.”
Cái biểu cảm đúng kiểu phát là thấy chuyện.
Ôn Xu rời mắt hai họ, cảm thấy xem họ cãi còn vui hơn cả coi mèo đuổi chuột.
Không khí thoải mái khiến việc ăn uống dễ dàng hơn. Chặt cây vốn là việc chân tay, nên Bùi Dữ và Tiêu Dã ăn xong nhanh, để thừa sợi mì nào.
Sau khi ăn xong, họ uống thêm một chai Hoắc Hương Chính Khí Thủy tiếp tục ngoài cưa cây.
Bùi Dữ cất phần lớn cành lá gian, còn những khúc gỗ thì giữ dùng riêng, chỉ trích một phần mang về đóng góp cho căn cứ.
Tầm hơn 4 giờ chiều, trời đang trong xanh bỗng nổ một tiếng sấm cực lớn. Tiếng sấm kéo dài tận năm giây, vang vọng dữ dội, chẳng bao lâu , mây đen bắt đầu kéo đến. Tốc độ tụ mây nhanh đến mức thể thấy rõ bằng mắt thường, cảnh tượng qua cực kỳ đáng sợ.
Tiếng sấm vang lên, hai bé mèo trong xe dọa cho co rút . Tiểu Bình Quả giương tai, mắt căng thẳng, rướn ngoài cửa sổ.
Ôn Xu cũng sợ, liền ôm Tiểu Bình Quả lòng, về phía Bùi Dữ và những khác qua cửa kính, lo lắng gọi nhỏ:
“Ôm mèo cho đỡ sợ.”
Bùi Dữ và cũng lúc chuẩn . Anh dừng vài giây, cất nốt gỗ cuối cùng gian nhanh chóng chạy về phía xe.
Cố Cẩn Hành đang xếp mái che, gấp gọn bỏ cốp xe. Chờ mấy đến, cốp xe sắp chất đầy gỗ .
Ai cũng đang bận rộn, chẳng ai rảnh quan tâm mấy chú mèo trong xe.
Khi Bùi Dữ chạy về đến nơi thì tiếng sấm ngừng. Anh mở cửa xe, gọi một tiếng:
“Ôn Xu.”
Ôn Xu lập tức buông Tiểu Bình Quả, đưa tay về phía , ánh mắt mong chờ:
“Bùi Dữ, ôm em.”
Bùi Dữ dỗ dành:
“Được, Xu Xu đợi chút, cất nốt đống gỗ liền.”
Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu, xuống chỗ tựa lưng chạy xếp gỗ cốp xe.
Tiểu Bình Quả thì Cố Cẩn Hành bế lên, xoa xoa đầu cho nó bình tĩnh . Lo sợ trời còn sét, dám để nó lồng.
Tiêu Dã phụ giúp xếp gỗ, lau mồ hôi mặt nhăn nhó:
“Trận mưa chắc to lắm đây. Hy vọng tụi kịp về căn cứ khi nó đổ xuống.”
Xếp xong gỗ, Bùi Dữ và Tiêu Dã rửa tay, quần áo, nhanh chóng lên xe về căn cứ.
Tất cả chỉ mất đầy năm phút.
Lúc , trời bên tối sầm, mây đen như đè nặng ngay phía lưng họ.
Cố Cẩn Hành ghế lái, cài dây an , khi sắp xếp ổ mèo và giao Tiểu Bình Quả cho Tiêu Dã thì :
“Xuất phát.”
Tiêu Dã ít khi ôm mấy con vật nhỏ mềm mềm như thế , lúc cầm mèo mà tay chân lóng ngóng. Mắt cứ liên tục đảo qua giữa đường và con mèo trong lòng, sợ thắng gấp nó bay ngoài.
Nếu thì chắc Cố Cẩn Hành chôn sống mất.
Xe họ phóng phía , mây đen truy sát ngay . Đi chừng 7–8 phút, một tiếng sấm nữa vang lên, mưa bắt đầu đổ ầm ầm.
Chỉ trong tích tắc, xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi rào rào, tất cả âm thanh khác đều nhấn chìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-102-bat-chot-mua-to.html.]
Mưa lớn đến mức cần gạt nước cũng kịp quét sạch, tầm hạn chế nghiêm trọng khiến Cố Cẩn Hành giảm tốc.
Ôn Xu ngoài cửa sổ, chớp mắt liên tục:
“Mưa to ghê luôn á.”
Trước đó lâu, xe bọn họ còn dính đầy m.á.u tang thi. Giờ trận mưa rửa sạch trơn, mùi tanh cũng biến mất.
Bùi Dữ kéo Tiểu Miêu về, đưa cho cô hai viên kẹo dâu:
“Bên ngoài nguy hiểm lắm, đặc biệt lúc sấm sét.”
Ôn Xu đồ ăn liền chẳng còn tâm trí nghĩ chuyện khác. Bùi Dữ gì cũng như gió thoảng bên tai.
Dù thì mèo nhát gan, , lúc sấm chớp cũng chẳng dám ló đầu cửa kính.
Mưa quá lớn nên đoạn đường vốn chỉ mất nửa tiếng kéo dài thêm hơn mười phút mới về đến căn cứ.
Căn cứ hôm nay ngoài nhóm của Bùi Dữ còn ba đội khác cũng ngoài. Mà ba đội xa hơn hẳn.
Trần Thanh và Cố Dư đợi ở cổng căn cứ, yên tâm nên ở chờ. Thấy xe của Bùi Dữ xuất hiện, Trần Thanh lúc đầu vui mừng nhưng thất vọng.
Không vui khi thấy nhóm Bùi Dữ về an , chỉ là những em quen trong căn cứ vẫn thấy .
So với Trần Thanh, Cố Dư thì nhẹ nhõm hẳn.
Nếu nhóm Bùi Dữ thể về an , thì các đội còn chắc cũng . Mưa lớn nhưng đến chậm, về muộn một chút cũng là bình thường.
Trời mưa, tín hiệu mạng cũng kém, gửi tin nhắn delay.
Xe nhóm Bùi Dữ chạy thẳng bãi đỗ, chỗ mái che. Vừa dừng xe, phụ trách tiếp nhận vật tư của căn cứ chạy giữa mưa, giúp bốc dỡ gỗ.
Ai nấy đều ướt như chuột lột.
Ôn Xu thì đỡ hơn chút, vì Bùi Dữ chuẩn sẵn áo mưa cho cô. Ngoại trừ đôi giày ướt, quần áo vẫn khô, nhưng mưa đập cũng đau rát như ném đá nhỏ .
Cố Dư cũng chạy tới, chờ nhóm họ chuyển hết gỗ thì mở cửa một căn phòng gần đó cho trú. Đồng thời, cô cũng tạm thời ghi chép hành trình và lượng vật tư thu .
Việc vốn do khác phụ trách, nhưng giờ cô đảm nhiệm luôn.
Sau khi thành, Cố Dư sang Ôn Xu :
“Mấy cái váy hôm đặt, hôm nay đưa tới đặt cửa nhà em nha.”
Ôn Xu xong mới nhớ , mơ màng gật đầu.
Bùi Dữ xoa đầu cô với Cố Dư:
“Cảm ơn nhé. Không còn việc gì nữa thì bọn về đây.”
Cố Dư gật đầu.
Ngoại trừ Ôn Xu, cả đám đều ướt từ đầu tới chân, về nhà là thể tắm rửa sạch sẽ.
Không dính mưa , ai cũng thấy lạnh lạnh trong .
Bùi Dữ để Ôn Xu tự , vẫn mặc nguyên áo mưa mà bế cô lên lầu.
Ôn Xu ôm lấy cổ , nhỏ:
“Bùi Dữ, em thấy lạnh lạnh.”
Phía , Cố Cẩn Hành cũng theo:
“Tưởng ảo giác, lúc nãy còn thấy nóng cơ, giờ rợn rợn.”
Tiêu Dã đang cởi áo ướt thì khó hiểu:
“ thấy vẫn nóng mà, chắc tại mắc mưa.”