Cố Cẩn Hành thấy cô đang ôm Tiểu Bình Quả xổm gốc cây lớn, liền vẫy tay gọi:
“Xu Xu, xe cho mát, bên ngoài nóng lắm.”
Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả gần, cách Cố Cẩn Hành một mét dừng , ngẩng đầu hít hít mùi trong khí.
Cùng lúc đó, Tiểu Bình Quả cũng ngẩng đầu lên ngửi ngửi, động tác của hai “bé mèo” gần như giống hệt .
Cố Cẩn Hành thấy thế thấy khá dễ thương, liền mở cửa xe cho Ôn Xu:
“Lên xe , trong là còn ngửi thấy mùi khó chịu nữa .”
Ôn Xu chớp mắt:
“Em chê .”
Cô vỗ đầu Tiểu Bình Quả. Tiểu Bình Quả híp mắt, “Meo~”
Ôn Xu nhỏ giọng :
“Tiểu Bình Quả cũng chê.”
… Cô dùng sức mà!
Cố Cẩn Hành bật :
“Anh . Trong xe sẵn một chén dưa hấu với một chén việt quất, dưa hấu thì em ăn, việt quất thể đút vài viên cho Tiểu Bình Quả, đừng cho ăn nhiều quá nhé.”
Ôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, tiên đặt Tiểu Bình Quả trong xe, đó cũng chui theo.
Cố Cẩn Hành kéo kính cửa xe xuống một chút tiếp:
“Bùi Dữ để iPad cho em đấy. Nếu chán thì thể cùng Tiểu Bình Quả chơi, trong đó cả phim hoạt hình mèo Tom và chuột Jerry, Xu Xu xem ?”
Tiểu Miêu lúc tìm thấy iPad, bật lên :
“Miêu Miêu .”
Cô cùng Tiểu Bình Quả xem chung.
Cố Cẩn Hành thấy hai “bé ngoan” an phận ở trong xe thì yên tâm đóng cửa , phụ giúp Bùi Dữ.
Gỗ chặt sẽ Bùi Dữ thu gian, việc Cố Cẩn Hành chỉ là phân loại gỗ để tiện cho Bùi Dữ chọn lọc mang . Họ chỉ chọn chặt những cây nhỏ, vì cây to quá nguy hiểm. Gỗ thừa như cành lá thể dùng để đốt lửa, những khúc gỗ nhỏ hơn thì dự định sẽ mang về đóng góp cho căn cứ.
Theo quy định, bất kể nhóm tìm vật tư phát hiện gì, một nửa đều giao cho căn cứ. Vì đa các đội đều cần dùng xe hoặc nhờ căn cứ hỗ trợ nhân lực khi ngoài tìm kiếm.
Bùi Dữ lo khi để Ôn Xu một trong xe. Sau khi cùng Tiêu Dã chặt xong hai cây, gõ cửa xe, chờ một giây mở xem cô đang gì.
Ôn Xu đang định mở cửa thì Bùi Dữ mở . Đôi mắt cô sáng rỡ, cầm vài quả việt quất định đút cho ăn:
“Bùi Dữ.”
Tiểu Bình Quả phía , cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy, ngước mắt Bùi Dữ đầy thanh nhã cúi đầu tiếp tục xem hoạt hình.
Trên màn hình, phim vẫn đang chiếu đoạn Tom đuổi theo Jerry, nhạc nền cũng rộn ràng.
Người Bùi Dữ lúc dính đầy mồ hôi và bụi, tay cũng dơ, vốn định xoa đầu Tiểu Miêu nhưng đành thôi. Anh khom ăn luôn việt quất trong tay cô:
“Miêu Miêu chán ?”
Ôn Xu lắc đầu. Cảm thấy lòng bàn tay ướt ướt khó chịu, cô mở tay cho xem:
“Anh ướt tay em , lau .”
Bùi Dữ :
“Tay đang bẩn, Miêu Miêu dùng dị năng rửa sạch nhé?”
Ôn Xu cúi đầu tay tay , “Ừm, cũng .”
Bùi Dữ chỉ đến để kiểm tra xem cô thấy chán . Thấy hai bé mèo đang chơi vui, dặn thêm vài điều, để cho cô hai chai nước mát việc tiếp.
Chặt cây đúng là việc cực nhọc. Lúc mới 7-8 giờ sáng mà Bùi Dữ dặn Cố Cẩn Hành canh giờ gọi ăn trưa, vùi đầu tiếp.
Cố Cẩn Hành phân loại gỗ cảnh giác quan sát xung quanh.
Lúc mải , mặt trời dần lên đến đỉnh đầu.
Ánh nắng thật sự gay gắt, da của Bùi Dữ và Tiêu Dã đều bắt đầu ửng đỏ, nóng rát.
Hai mặc thêm đồ và đội mũ để tránh nắng.
Tiêu Dã nghỉ ngơi than:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-101-anh-bui-co-phai-dang-lua-meo-con-khong.html.]
“Thôi xong, da vốn trắng, hôm nay chắc thành than luôn quá.”
Bùi Dữ lau mồ hôi mặt :
“ thì đang phơi cho da đều màu mà.”
Tiêu Dã xong liền phá lên :
“Nhìn như đúng là buồn đấy, nhưng kiểu chắc lột da mất.”
Gần trưa, hai định ăn cơm xong tiếp. Họ dội nước mát khắp để giảm nhiệt và bù nước trở xe ăn trưa.
Cố Cẩn Hành chuẩn sẵn bữa ăn đúng giờ. Trời nắng thế ăn mì nước nóng chắc nổi, nên mì lạnh kiểu gia đình, chuẩn vị nhà hàng nhưng đá lạnh ăn mát mẻ là .
Anh còn dựng lều che nắng bên cạnh xe, để nắng quá gắt. Khi ăn thì mở cửa xe để khí lạnh thoát bớt ngoài cho mát.
Bùi Dữ và Tiêu Dã xuống thì Cố Cẩn Hành mang mì tới.
Tiêu Dã nhịn khen:
“Anh Cố, giỏi thật đấy!”
Bọn họ chẳng gì, xuống là mì lạnh ngon lành, còn chu đáo thế .
Cố Cẩn Hành liếc mắt:
“Im lặng ăn , đây là việc hậu cần cần mà.”
Tiêu Dã cũng giận, khì khì cúi đầu ăn mì, còn vẻ khoa trương:
“Ngon ghê! Đỉnh luôn!”
Làm đến mức Cố Cẩn Hành chỉ nhét mì miệng cho khỏi nữa.
Ôn Xu phía ló đầu về phía họ. Nghe Tiêu Dã thế liền sang Cố Cẩn Hành.
Bùi Dữ vỗ đầu cô, đút mì cho cô ăn:
“Ăn nào.”
Ôn Xu thấy đầy mồ hôi, nghĩ một lúc giơ tay lấy chén:
“Để em tự ăn.”
Bùi Dữ sững , đưa chén, cau mày:
“Sao thế? Xu Xu đút ?”
Mới buổi sáng mà Tom & Jerry “tẩy não” mèo nhỏ ?
Còn đang suy nghĩ thì thấy giọng Tiểu Miêu dịu dàng:
“Không , vì vất vả quá, em thể tự ăn.”
Bùi Dữ mới yên tâm, xoa mặt cô:
“Không cả, đút bé mèo ăn cơm là chuyện hạnh phúc.”
Ôn Xu do dự :
“ mà…”
Mặt đỏ bừng, da cũng ửng hồng hết cả , Tiêu Dã là còn lột da nữa cơ!
Bùi Dữ rũ mắt:
“Vậy Miêu Miêu tự ăn nhé.”
Ôn Xu thấy vẻ vui, liền lập tức há miệng chờ đút.
Bùi Dữ xoa đầu cô, tiếp tục đút từng đũa mì.
Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành bên nguyên cả quá trình:
“…”
Tiêu Dã nghi hoặc, lén đẩy Cố Cẩn Hành một cái:
“Anh Bùi đang… lừa Tiểu Miêu ?”
Ôn Xu vốn đang ăn ngon lành, câu đó lập tức sang Tiêu Dã, ánh mắt đầy thắc mắc.
Nếu lúc đó tai mèo thật, chắc chắn vểnh thẳng lên .